- Mau đứng lên đi. Tán Viêm đưa tay kéo Cao Thao đứng dậy. - Mất mặt quá. Cao Thao phun một ngụm nước miếng, làm cho vị mặn trong miệng giảm đi một chút... Tán Viêm vỗ bả vai Cao Thao, an ủi: - Nghĩ thoáng một chút đi, chuyện này đâu có gì mất mặt. Cao Thao thở sâu, trầm giọng nói: - Ta cũng không nghĩ tới chúng lại là hư quỷ, thiếu chút nữa đã không phản ứng kịp. - Chuẩn bị nghênh chiến đi! Hai mắt Tán Viêm lóe sáng. - Ừm. Cao Thao ngước...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.