Ngôn Băng đứng trước quầy rồi giơ tay gõ vào đầu Tiểu Bội. - A? Cơ thể của Tiểu Bội run lên, nàng lập tức ngồi thẳng lưng theo phản xạ có điều kiện, hai mắt mơ hồ dò xét bốn phía. - A, không có ai hết? Cô ngáp một cái, buồn bực nói: - Chẳng lẽ là ta nằm mơ sao? - Ngủ có ngon không? Một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến cơ thể của Tiểu Bội cứng đờ. Khi cô ngước mắt lên lần nữa thì Ngôn Băng đã xuất hiện trước quầy và nhìn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.