Sắc trời dần tối trên đường phố, có một bóng dáng từ xa đi tới, vẻ mặt mệt mỏi rã rời, bước đi không vững. - Đây không phải là chuyện để người làm, lại dám bảo ta một ngày đều ở đây sử dụng năng lực. Vẻ mặt của Nguyệt Phi Nhan tái nhợt, nhổ nước bọt. Trong lòng của cô ôm một món đồ, đi loạng choạng trên đường, giống như chỉ cần một khắc nữa sẽ ngã sấp xuống. Phía sau, một cô gái nhìn thấy bộ dáng của cô gái tóc đỏ, rõ ràng hơi chần...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.