Mí mắt của Nguyệt Phi Nhan run lên, tác dụng của Phấn Hoa Mê Man đã qua nên cô chậm rãi tỉnh lại, tia mờ mịt trong đôi mắt màu đỏ nhanh chóng tan đi. Cô chớp mắt, đối diện với tròng mắt màu đen của lên Mục Lương. - Tỉnh rồi à, cảm giác cơ thể thế nào rồi? Mục Lương quan tâm hỏi. Nguyệt Phi Nhan nghe vậy thì ngồi dậy, hoạt động tay chân một chút, đặc biệt là cánh tay bị gãy nát kia. Đôi mắt đẹp của cô sáng lên, nói: - Tay không còn đau nữa! -
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.