Mục Lương dở khóc dở cười, vươn tay kéo Nguyệt Thấm Lan vào lòng, đè lại đôi tay không an phận của cô ấy. - Vui vẻ rồi chứ? Đôi mắt của Nguyệt Thấm Lan chớp chớp. Mục Lương hơi cúi đầu, ôn hòa đáp: - Ta không có không vui. - Thật sao, ra là ta hiểu nhầm rồi. Nguyệt Thấm Lan nói xong muốn đứng dậy. Mục Lương ôm chặt cô không buông ra, bình tĩnh nói: - Đừng nhúc nhích, để ta ôm một lúc đi. - Được rồi. Lông mi dài của Nguyệt Thấm Lan run lên, thuận theo tới gần lồng ngực
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.