Mục Lương nhìn Thú Kim Lưu Bốn Tai, nhẫn nhịn không để nó tiến hóa, nếu như trở nên quá lớn, vậy thì sẽ không còn đáng yêu nữa. Đêm dần khuya, Ly Nguyệt ôm nó ngáp một cái, khóe mắt có chút ướt át. - Ngủ một lúc đi. Mục Lương vươn tay lấy ra một chiếc giường lớn, bên trên còn chuẩn bị sẵn chăn và gối đầu mềm mại. Cô ôm lấy Thú Kim Lưu Bốn Tai nằm trên giường, quay đầu là có thể nhìn thấy anh, dịu dàng hỏi: - Ngươi không ngủ sao? -...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.