Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa bước vào, thấy anh đang xoay người cầm bút, dùng đôi mắt đen láy nhìn cô. - Thế nào? Mục Lương hỏi. - Rất ngây thơ. Nguyệt Thấm Lan ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: - Rất thích hợp, được Diêu Nhi đưa đi thay quần áo rồi, một đứa trẻ ngoan. Mục Lương chậm rãi gật đầu: - Ồ, vậy giữ lại đi. Đúng lúc tiệm nước hoa của Tiểu Lan cần người giúp. Mấy ngày mới có thể trở lại. Giọng Nguyệt Thấm Lan trong trẻo: - Ta cũng nghĩ vậy. Còn nếu để...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.