- Ợ ~~~ Vưu Phi Nhi không nhịn được ợ một cái, buông muỗng trong tay xuống, cô mới vừa thưởng thức xong món ăn của tuyển thủ số sáu mươi năm, bụng đã có chút no căng. Nguyệt Thấm Lan quay đầu nhìn cô, đôi mắt màu xanh nước biển hiện ra ý cười, nói: - Không cần ăn hết tất cả đâu. - Đây là món cuối cùng rồi, không thể lãng phí. Vưu Phi Nhi rút một tờ giấy ăn lau miệng, cầm bút lên cho điểm: - Món ăn này ta cho sáu điểm. - Có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.