- Không chết được. Hồ Tiên trợn trắng mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hỏi: - Mấy giờ rồi? - Ba giờ chiều. Mục Lương ôn hòa nói. - Ba giờ chiều! Đôi mắt màu đỏ Hồ Tiên trừng lớn. Cô hô hấp dồn dập, tức giận nói: - Nếu như nhớ không lầm thì ta tiến vào lúc sáu giờ sáng, hiện giờ lại là ba giờ chiều? - Ừ, ba giờ chiều. Mục Lương chớp chớp đôi mắt màu đen, bình tĩnh lặp lại khi hiện tại. - Ngươi không phải là người..... Gương mặt xinh đẹp...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.