Mục Lương điều khiển cái sân rơi xuống bên dưới, trong chốc lát đã đến mặt đất. - Ta phải đi rồi. Ly Nguyệt rời khỏi cái sân, chậm rãi đi về phương xa. - Ta ở thành Thập Lâu chờ ngươi. Mục Lương ôn hòa hô. - Ừm. Ly Nguyệt dừng lại bước chân, giơ tay lên quơ quơ. Cô lần nữa đi về phía trước ba bước, mũi có hơi cay cay, ánh mắt có một tia mơ hồ. Cuối cùng, cô gái tóc trắng nhịn không được xoay người, chạy về phía Mục Lương. Bịch! Ly Nguyệt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.