Thời gian trở lại vài canh giờ trước.
- Mục Lương, vừa rồi ngươi thật đang suy nghĩ muốn cưới Hồng Mao nữ nhân kia?
Mễ Nặc một tay nắm chặt thắt lưng, vểnh cái miệng nhỏ lên biểu đạt bất mãn.
Rõ ràng hai người mới nhận thức chưa đến một ngày, Mục Lương đã muốn cưới đối phương.
Cô gái tai thỏ cúi đầu lướt qua ngực bằng phẳng rồi liếc nhìn đầu ngón chân, không phải chỉ lớn hơn nàng một chút sao?
Nếu thêm mấy năm, vậy sẽ không nhất định sẽ nhỏ hơn người nào đâu!
- Hừ hừ ~~
Ly Nguyệt tháo mặt nạ ra, cũng không nói chuyện, yêu kiều hanh hai tiếng, hai tay ôm ngực, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn chằm chằm Mục Lương.
Nàng so với Hồng Mao kia... Nếu Nguyệt Phi Nhan đã sớm thích Mục Lương, làm sao có thể nguyện ý cho người khác hái được trái cây 'Chiến thắng' trước.
- Yêu ôi! Hai vị công chúa của ta ghen tị sao?
Mục Lương nhíu mày, ngữ khí khinh thiêu nói:
- Xem ra, ta phải hành động thật tốt một phen mới được.
- Ai... ai ghen tị chứ?
Gương mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt cười đỏ bừng, ngượng ngùng lần nữa mang mặt nạ lại.
- Dấm chua? Dấm chua là cái gì? Ta không biết?
Mễ Nặc ngẩn người, nhíu lông mi xinh xắn lại, chu mỏ nói:
- Mục Lương, ngươi đừng nói sang chuyện khác.
- Khụ khụ khụ...
Mục Lương bị sặc, ho nhẹ hai tiếng, bất đắc dĩ nhìn cô gái tai thỏ bỉu môi dài ra.
Hắn hoạt động hai tay một chút, khóe môi nhếch lên, cười xấu xa, chậm rãi đi về phía hai cô gái.
- Mục Lương, ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Mễ Nặc chu cái miệng nhỏ lên, hoảng sợ run run lui lại.
- Mục Lương, Mễ Nặc còn quá nhỏ, không thể...
Ly Nguyệt thấp thỏm ngăn ở trước mặt cô gái tai thỏ, ngượng ngùng dùng hai cánh tay ngăn cản.
- Quá nhỏ?
Mục Lương ngẩn người, sắc mặt cổ quái phản ứng kịp thời.
- Ngươi, ngươi không phải muốn...
Ly Nguyệt đỏ mặt, cúi đầu xuống, ngượng ngùng muốn nói không ra lời.
- Ngươi đang suy nghĩ gì à? Ta chỉ là muốn chột lét các ngươi...mà thôi.
Mục Lương nói xong, giang hai tay ra, thật nhanh cù vào nách nàng.
- Ha ha ha... Không muốn...
Ly Nguyệt bị cù, cười đến chảy nước mắt, bật cười thành tiếng, uốn éo người tránh không bị cù lét.
- A?
Mễ Nặc mờ mịt nhìn hai người đột nhiên rùm beng.
Không phải ta đang tra hỏi sao? Sao các ngươi lại dám chơi đùa trước?
Phanh!
Đột nhiên, cửa chính bỗng nhiên bị đá văng ra.
Bầu không khí vui vẻ bị ngượng.
Giảo Hồ thả chân đang giơ lên, nhìn hai tay một người thanh niên ở trong phòng, đang đưa về phía trước ngực một thiếu nữ mang mặt nạ.
Hắn híp mắt, cười lạnh nói:
- Kẻ trộm, ngươi thật đúng là biết hưởng thụ.
- Hiểu lầm, ta đây đang cù lét.
Mục Lương khổ não buông hai tay ra.
A, lại là bị hiểu lầm nữa.
- Mặc kệ ngươi đang cù lét, hay đang vui đùa.
Giảo Hồ hoạt động hai tay, không nhịn được gầm nhẹ:
- Ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, ngoan ngoãn giao Thủy Tinh Ngư cho ta, nếu không... Ngươi bị cụt tay cụt chân, ta sẽ không quan tâm.
Bây giờ thời gian hắn có được rất ngắn, nếu không mang đi kẻ trộm trước khi hai người Nguyệt Chủ và Huyết Hồ Tử kết thúc vướng víu, hắn sẽ không có cơ hội rời đi.
- Bá!
Thân thể của Ly Nguyệt lộn một vòng, nhanh chóng mò lấy thanh cung dài, trong thời gian ngắn đặt tên vào dây cung.
- Tất cả, ngoan ngoãn nghe lời cũng không cần chịu khổ.
Thân hình Giảo Hồ thoắt một cái, bên trái chợt hiện, Mục Lương bên phải phóng đi tránh hướng.
Hắn chuyển động thật nhanh, làm cho cô gái tóc trắng không có biện pháp nhắm vào, mười ngón tay xuất hiện móng vuốt.
Dị biến của Giảo Hồ là móng vuốt, chỉ mới có lớp vỏ nhưng rất cứng, có thể dễ dàng cào yết hầu người.
- Tới đây cho ta.
Móng vuốt của hắn chộp về phía yết hầu của Mục Lương, chỉ cần không phải giãy dụa sẽ không phải chết.
- Thực sự là lòe loẹt.
Mục Lương phát động Lân Giáp Tàng Hình, cánh tay xuất hiện ba màu sắc rực rỡ như bản thiết kế sơ đồ mạch điện.
Phanh!
Một quyền đánh tới, cái chùy nhào tới trên khuôn mặt Giảo Hồ.
Mũi hắn bị gãy, hàm răng nát hơn phân nửa.
- Không thể nào...
Giảo Hồ chưa kịp khiếp sợ, cả người đã hôn mê.
- Không có gì không thể.
Mục Lương ngồi xổm người xuống, nắm lấy cổ áo Giảo Hồ, bàn tay lôi ra khỏi nhà trọ.
Trước đó không đâu, hắn đã cảm nhận được Thủy Nguyên Tố dao động phía ngoài, còn có vài tiếng oanh oanh.
Lúc đầu, trong lòng Mục Lương nói nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chuẩn bị đùa vui với hai cô gái, không nghĩ tới đối phương tìm tới cửa.
Hắn vừa đi vừa nhổ nước bọt lấy:
- Nguyệt Chủ kia không phải mạnh nhất sao? Làm sao còn làm cho tạp binh chạy đến đây.
Ly Nguyệt ngơ ngác nhìn động tác của Mục Lương, bất đắc dĩ thả cung tên trong tay xuống.
Nàng quay đầu, nhẹ giọng nói với cô gái tai thỏ,:
- Ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng, ta đi theo ra nhìn.
- Tốt, ngươi cẩn thận một chút, bên ngoài rất loạn.
Mễ Nặc nhu thuận gật đầu.
- Không có chuyện gì.
Ly Nguyệt hé miệng cười.
Nàng mang theo cung tên bằng đồng, rơi xuống đất không tiếng động, chạy ra ngoài nhà trọ.
Lúc này.
Ùng ùng...
Lửa bay ngập trời, đoàn đoàn quả cầu lửa oanh về phía Huyết Đao, Dạ Sài.
- Mẹ...
Nguyệt Phi Nhan lo lắng mím chặt môi hồng, trên mặt mồ hôi nóng ứa ra, điều khiển ngọn lửa ngăn cản lấy bọn đạo tặc tới gần mẹ.
- Buông tha đi, Nguyệt Chủ căn bản kiên trì không bao lâu.
Dạ Sài né phải né trái, xông qua quả cầu lửa.
- Một đám con rệp.
Nguyệt Phi Nhan cắn răng, tức giận mắng, một đoàn quả cầu lửa lớn oanh tới bức lui hai người.
Nàng mượn thời cơ, quay đầu lại nhìn mẹ, chứng kiến Nguyệt Chủ đã quỳ trên mặt đất, Thủy Lập Phương cũng lung lay sắp đổ.
- Còn, còn thiếu một chút...
Lúc này, thể lực và ý thức của Nguyệt Chủ đã đến cực hạn.
Vết thương phía cái bụng của nàng cái bụng đang chảy máu, không còn sức chặn lại.
Thủy Lập Phương ngưng tụ cũng bắt đầu lung lay.
- Đối mặt hai chúng ta, ngươi còn dám phân tâm.
Một đao của Huyết Đao đánh tan một đoàn hỏa cầu, rất nhanh tiến về phía trước cô tóc đỏ, rút ngắn còn hai mét.
Hắn từ nhỏ đã học tập đao pháp của Huyết Hồ Tử, ra tay chính là vừa nhanh vừa tàn ác.
- Đi chết đi.
Huyết Đao giơ cao thanh đao dài, vỗ về phía Nguyệt Phi Nhan.
- Xong.
Con ngươi màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan run lên, biết mình đã không kịp tránh.
Sắc mặt của nàng tái nhợt cắn răng, chuẩn bị bạo phát thể lực, ngưng tụ ra lửa, làm sao cũng muốn kéo hai người trước mắt cùng chết.
Hưu!
Một đạo thân ảnh bay tới từ bên cạnh, bỗng nhiên đánh bay Huyết Đao đi ra ngoài.
- Người nào?
Dạ Sài phản ứng kịp thời, lui lại rất nhanh, quay người lại nhìn, ngay cửa nhà trọ đứng thẳng hai bóng người.
- Vù vù ~~
Nguyệt Phi Nhan há mồm thở dốc, thân thể mềm nhũn, kém chút ngồi dưới đất như con vịt.
Nàng hai tay này chống xuống, dùng hết sức lực kiềm chế ngọn lửa bạo động trong cơ thể.
- Các ngươi thật đúng là chật vật.
Mục Lương ung dung lên tiếng.
- Các ngươi là ai?
Huyết Đao dùng sức đẩy ra bóng người đang áp trên thân thể, nhìn kỹ mới biết được là Giảo Hồ.
Giảo Hồ mới vừa hành động, người ở chỗ này trong lòng biết rõ, hiện tại xuất hiện ở nơi này, đại biểu cho...
Hắn nhìn phía cửa nhà trọ, tức giận nói:
- Các ngươi chính là kẻ trộm.
- Kẻ trộm? Mặc dù không biết vì sao các ngươi gọi ta như vậy?
Mục Lương cất bước đi về phía trước, thản nhiên nói:
- Nhưng, vì danh xưng này ta có thể thoả mãn.
- Người này không đơn giản.
Dạ Sài thối lui đến bên người Huyết Đao.
- Nhất định phải cứu cha ta ra trước.
Trong con ngươi Huyết Đao lóe lên tia ngoan lệ như chim ưng.
- Nguyệt Phi Nhan, chỉ cần 100 viên tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng.
Mục Lương đi tới bên người cô gái tóc đỏ, khóe miệng lại cười nói:
- Đây là giá ta giúp ngươi giải quyết bọn họ.
- Ta...
Bờ môi hồng của Nguyệt Phi Nhan rạn nứt, khẽ nhếch lên.
Hoa lạp lạp...
Nguyệt Chủ vẫn không duy trì được Thủy Lập Phương, toàn bộ Thủy Lập Phương đang ầm ầm sụp đổ, rơi xuống.
- Ha ha ha... Khái khái...
Cái miệng lớn Huyết Hồ Tử thở dốc nằm trên mặt đất, bỗng cười to như sống sót sau tai nạn:
- Nguyệt Chủ, cuối cùng ngươi cũng không chịu nổi.
- Ta đồng ý với ngươi, mặc kệ bao nhiêu tinh thạch hung thú đều có thể.
Nguyệt Phi Nhan một bên níu lại cánh tay Mục Lương, cầu khẩn nói:
- Chỉ cần có thể cứu được mẹ ta.
- Chỉ cần tinh thạch hung thú, thì dễ giải quyết.
Mục Lương vỗ mu bàn tay cô gái tóc đỏ.
Hắn đi về phía Huyết Hồ Tử, đối phương cuối cùng còn giúp anh kiếm thêm một khoản thu nhập, thật là Máu tiễn tiền đồng tử râu mép là vậy.
- Ngươi là ai? Đi tìm chết à?
Huyết Hồ Tử đứng lên, âm lãnh nhìn chằm chằm Mục Lương.
- Hắn chính là kẻ trộm.
Huyết Đao trầm thấp nhắc nhở.
- Thật can đảm, thì ra chính là ngươi trộm đồ của ta, bây giờ còn dám xuất hiện ở trước mặt ta.
Khuôn mặt của Huyết Hồ Tử âm trầm, nghiêng đầu cho nước chảy ra, nắm chặt thanh đao dài trong tay.
- Trộm đồ? Ta chỉ biết lấy đồ.
Sắc mặt của Mục Lương bình tĩnh đi tới trước mặt Huyết Hồ Tử.
- Giao ra Thủy Tinh Ngư của ta, nếu không... Ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị sinh tử.
Huyết Hồ Tử giơ cao thanh đao dài, chuẩn bị chém đứt cánh tay giang đến trước mắt.
- Vậy còn phải xem bản lĩnh của ngươi.
Khóe môi của Mục Lương nhếch lên, vẫy vẫy tay cười yếu ớt.
- Xong, anh lại còn dám khiêu khích đại ca.
Dạ Sài nhìn có chút hả hê lắc đầu.
- Xuy...
Huyết Đao chẳng đáng cười, cảm thấy mọi việc đều ổn.
- Cẩn thận.
Lúc này, cung tên dài của Ly Nguyệt đã ngắm vào Huyết Hồ Tử.
- Chết đi cho ta.
Huyết Hồ Tử dùng hai tay, tập trung sức mạnh quơ thanh đao dài, chém tới.
- Sơ hở trăm chỗ a!
Con ngươi màu đen của Mục Lương lóe lên, thân hình không lùi mà tiến tới, bỗng nhiên tiến lên trước mặt Huyết Hồ Tử, thân thể tấn công một cái, xuất ra một cái khửu tay.
Một cái khửu tay, trong nháy mắt đã đụng vào trong ngực Huyết Hồ Tử.
- Phốc...
Huyết Hồ Tử bị húc bay, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Cạch!
Mục Lương nhấc chân lên, giẫm một cái lên mặt đất, mặt đất đột nhiên xuất hiện một trụ đá, Huyết Hồ Tử đối diện rơi xuống dưới cái hố.
Phốc!!
Huyết Hồ Tử bị trụ đá đâm xuyên qua từ sau tim ra đến trước ngực.
- Hả, hả???
Huyết Đao, Dạ Sài hoảng sợ trừng lớn hai mắt, khó có thể tin nhìn thi thể Huyết Hồ Tử treo trên trụ đá.
- Đã chết, chết thật rồi?
Nguyệt Phi Nhan sợ ngây người.
Nàng cảm giác như nằm mơ, toàn bộ quá trình chỉ mới vài giây, Huyết Hồ Tử đã chết?
- Khái khái...
Nguyệt Chủ ngồi quỳ như con vịt, con mắt màu xanh nước biển mơ hồ nhìn hình bóng Mục Lương.
Lão nương, có một ngày lại được người khác bảo vệ.