Mục Lương nhướng mày, nhìn về phía cô gái tai thỏ và cô gái tóc bạc. - Chỉ cần không thở là được rồi. Mễ Nặc bĩu môi, trên mặt hiện lên biểu cảm ‘ngươi đừng coi thường ta’ rất đáng yêu. Khóe môi của Ly Nguyệt hơi cong lên, dịu dàng nói: - Ta không sao. - Vậy thì được rồi. Mục Lương nhún vai. Anh bước tới trước hai bước, kéo một cành sen và ra hiệu: - Chạm dọc xuống thân sen, phải đào vào trong nước bùn, có thể sẽ rất sâu mới đụng tới củ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.