- Có chuyện gì thế? Mục Lương buồn cười hỏi. - Ta muốn dựa vào ngươi thêm một lúc nữa. Ly Nguyệt nhẹ giọng nói. - Được! Đáy mắt của Mục Lương hiện ra ý cười, thư phòng trở nên an tĩnh lại. Qua hơn mười phút, hàng lông mi mảnh dài của Ly Nguyệt run lên, chậm rãi mở mắt ra. Ly Nguyệt chống tay lên ngực anh và đứng dậy, dịu dàng nói: - Được rồi, ta đi làm việc đây. - Đi đi. Mục Lương ôn hòa cười. Ly Nguyệt cầm lấy mũ giáp rồi đội lên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.