Cô và hầu gái trước mắt cùng nhau lớn lên, tuy địa vị hai người không giống nhau nhưng quan hệ rất tốt, như bạn bè thân thiết chuyện gì cũng có thể nói với nhau. - Ta chỉ nói thật thôi. Phượng Nhi cười dịu dàng nói. Linh Vận che miệng khẽ cười, lại tò mò hỏi: - Đúng rồi, ta còn không hỏi ngươi, lúc trước ngươi đột nhiên xin nghỉ phép chạy đến thành Tát Luận để làm gì thế? Ánh mắt của Phượng Nhi lóe lên, cúi đầu giải thích: - Ta nghe nói cha ta...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.