- Giao dịch.
Giọng điệu của Nguyệt Chủ trầm trầm hỏi ngược lại:
- Ngài Mục Lương, ngươi thấy bộ lạc Nguyệt Đàm thế nào?
- Bộ lạc Nguyệt Đàm vô cùng tốt, người rất nhiều, diện tích cũng đủ lớn.
Mục Lương tùy tiện suy nghĩ một vài ưu điểm.
- Là sao? Ta muốn nghe nói thật lòng, mà không phải nói qua loa lấy lệ như vậy.
Nguyệt Chủ ngẩng cái cằm trắng như tuyết lên.
- Nói thật, ngươi xác định?
Nụ cười bên khóe miệng của Mục Lương biến mất.
- Đương nhiên, ngươi cứ việc đưa ra lời nhận xét.
Con ngươi màu xanh nước biển của Nguyệt Chủ lóe ra vẻ chăm chú.
- Trong mắt của ta, bộ lạc Nguyệt Đàm sớm muộn cũng phải diệt vong, hơn nữa thời gian cũng không lâu.
Mục Lương nói ra lời kinh người.
- Mục Lương, ngươi đang nói hưu nói vượn cái gì đó?
Nguyệt Phi Nhan xù lông, con ngươi màu đỏ lóe ra tia lửa.
Đột nhiên nói nhà nàng sắp bị diệt.
- Phi Nhan, không nên cắt đứt lời của ngài Mục Lương.
Giọng nói của Nguyệt Chủ hơi cất cao quát bảo ngưng lại.
- Vâng.
Nguyệt Phi Nhan cắn môi, ủy khuất rụt cổ một cái.
- Xin lỗi, ngài Mục Lương cứ tiếp tục.
Nguyệt Chủ áy náy gục đầu xuống một cái, lại ngẩng đầu lên nói:
- Cứ mạnh dạn nói, ta muốn nghe được đánh giá chân thực từ trong miệng người khác.
- Nếu ngươi đã nói như vậy, ta đây sẽ không khách khí.
Mục Lương cũng sẽ không chiều người khác, mặc dù có khi sẽ rất ôn hào, nhưng nghiêm túc cũng rất đáng sợ.
- Mời nói.
Cặp mắt của Nguyệt Chủ sáng lên.
- Trước tiên, phương thức tồn tại của bộ lạc Nguyệt Đàm để ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cư nhiên tất cả đều ỷ vào một người để tồn tại.
Hai tay của Mục Lương bắt chéo, thản nhiên nói:
- Chỉ cần người này không tồn tại, bộ lạc Nguyệt Đàm sẽ hoàn toàn diệt vong.
- Ta hiểu, ngươi cũng hiểu, chân thật như tình huống đêm nay.
Mục Lương liếc mắt cô gái tóc đỏ một cái, tán thưởng nói:
- Tối hôm nay, ta ngược lại cảm thấy Nguyệt Phi Nhan mắng thật đúng, có một vài người chính là chỉ biết làm con rệp hút máu.
- Hừ! Vốn chính là như vậy.
Nguyệt Phi Nhan kiêu ngạo, ngẩng lên cái cằm trắng như tuyết.
- Gi ống như đêm nay, ngươi bị thương ngã xuống, trong bộ lạc người không đi tìm hy vọng khác.
Con ngươi màu đen của Mục Lương lóe ra vẻ châm chọc:
- Ngược lại trách tội ngươi, còn nghĩ chờ ngươi khỏe lên, vẫn tiếp tục hút máu ngươi để sống.
Anh dừng một chút, giọng điệu tràn ngập cảnh cáo nói:
- Tình trạng này là một căn bệnh, nếu như không thay đổi trạng thái này, chẳng mấy chốc ngươi sẽ chết.
- Chết? Làm sao lại như vậy?
Gương mặt ngạo kiều của Nguyệt Phi Nhan cứng đờ, khó tin nhìn sang.
- Đừng nhìn ta như vậy, mẹ ngươi hẳn hiểu rõ nhất mới đúng.
Mục Lương dựng thẳng lên một ngón trỏ, ngược lại chỉ vào người phụ nữ mưu mô.
- Mẹ, Mục Lương nói là thật sao?
Con ngươi màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan kinh hoảng rung động.
- Không có khoa trương như vậy, chính là chỉ hơi mệt một chút.
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Chủ nửa hí, hé miệng cười:
- Ta sao có thể chết.
- Ta không tin, trước đó ngươi đã nhiều lần té xỉu.
Khuôn mặt nhỏ của Nguyệt Phi Nhan trắng bệch, rung giọng nói:
- Hơn nữa, số lần ngươi té xỉu càng ngày càng nhiều.
- Thực sự, lần này ta nghỉ ngơi hơi khỏe, đã hoàn toàn có thể tĩnh dưỡng được rồi.
Giọng nói của Nguyệt Chủ tràn ngập tự tin, chỉ là đáy mắt chợt lóe lên tia đau khổ nhưng biến mất rất nhanh.
- Hừ, ta sẽ nhìn chằm chằm ngươi.
Nguyệt Phi Nhan hít hít men mũi, khàn khàn nói:
- Mấy ngày nay, ngươi nằm ở trên giường a!
- Ừ ừ, ta đều nghe theo ngươi tất cả.
Gương mặt tươi cười của Nguyệt Chủ tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Nàng quay đầu nhìn về phía Mục Lương, tròng mắt màu xanh nước biển hiện lên một tia khẩn cầu, giọng nói yếu ớt hỏi:
- Ngàu Mục Lương, xin hỏi làm sao để cải cách?
- Trên thực tế, ta cũng không có biện pháp gì tốt.
Mục Lương thở dài.
Anh hiểu rõ quá ít đối với xung quanh, không cho được kiến nghị tốt nhất.
- Chỉ cần đề nghị là được rồi.
Nguyệt Chủ nhu nhược khẽ rũ cái đầu xuống.
- Vậy ta nói vài cách giải quyết có thể thực hiện!
Mục Lương nhìn ra người phụ nữ xấu bụng đã rất mệt mỏi, nói nhanh:
- Điểm thứ nhất, bộ lạc không thể nuôi người ở không, để cho bọn họ làm vài việc tay chân đủ khả năng cũng tốt.
Thứ hai, tìm ra sản vật đặc sắc của bộ lạc, hoặc các loại kỹ thuật.
Thứ ba, phái thương đội đi bên ngoài mua bán, mà không phải đóng kín cửa, cùng nhau dùng chút nước duy nhất kia.
Thứ tư , tìm kiếm nguồn nước mới.
...
Thứ mười hai, cải cách cơ cấu quyền lực của bộ lạc Nguyệt Đàm, không cho phép quá nhiều người nhúng tay vào phân phối nguồn nước.
Liên tiếp mười hai đề nghị, làm cho mấy người tại chỗ nghe được hơi sửng sốt.
- Đây chính là một chút xíu kiến giải?
Nguyệt Chủ mờ mịt tự lẩm bẩm, rất nhiều cách giải quyết nàng không có nghĩ tới.
Nàng có chút hoài nghi bản thân, tự trách mình: Có thể, lúc đầu ta tiếp nhận vị trí Nguyệt Chủ chính là sai lầm.
Ta căn bản cũng không thích hợp làm một Nguyệt Chủ, thủ lĩnh bộ lạc nên cho người có năng lực làm mới được.
- Những điều này đều là một vài suy nghĩ của ta, ngươi không cần thiết nghe toàn bộ.
Mục Lương nhìn thấy dáng vẻ người phụ nữ mưu mô mờ mịt luống cuống, vội nói:
- Mỗi cá nhân đều có kiểu quản lý của mình, không cần phải tiếp thu hết ý kiến của người khác.
- Không phải, ngươi nói rất đúng.
Nguyệt Chủ lấy lại tinh thần, yếu ớt nói:
- Ta cảm thấy bộ lạc Nguyệt Đàm làm dựa theo ngươi nói, ít nhất tốt hơn rất nhiều so với hiện tại.
- Ngươi không nên thay đổi nhanh như vậy, quá nhanh sẽ xảy ra chuyện lớn.
Mục Lương vội vã nhắc nhở