Dao Tây bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào ánh mắt của Mục Lương, nói: - Hai tên dân đen ti tiện kia cản đường của ta, ta chỉ đẩy nhẹ một chút mà thôi, là chính nàng ta không đứng vững, không thể trách ta. - Ta tới đây để tham gia yến hội, thân phận của ta tôn quý hơn hai người kia, bọn họ còn làm hỏng giày và váy của ta, đây là lỗi của các nàng. Cô càng nói càng cảm thấy mình chiếm lý, Hồ Tiên nghe xong giận quá hóa cười. Hồ Tiên che...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.