“Chủ nhân của Ông Cửu kia chắc chắn sẽ tìm tới cửa, đến lúc đó hỏi là biết.” Tô Dịch thầm nghĩ. Hắn thu hồi ngọc bội, đi vào phòng mình. Trên giường, Nguyệt Thi Thiền im lặng nằm ở nơi đó, mắt khép kín, hôn mê bất tỉnh, dung nhan thanh lệ như tranh có chút tái nhợt, điềm đạm đáng yêu. Trong lòng Tô Dịch nổi lên một tia thương tiếc. Nhớ về ngày đó ở Đại Chu, Vũ Lưu Vương Nguyệt Thi Thiền có thể nói là truyền kỳ trong một thế hệ trẻ, tồn tại tựa...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.