Thẳng đến lúc bóng người Du Thanh Chi cùng Tô Bá Nính biến mất ở ngoài Thanh Ngô viện, trên mặt Tô Hoằng Lễ không khỏi hiện lên một tia buồn bã, khẽ thở dài: “Đứa nhỏ này, cái gì cũng tốt, chỉ là quá hớt hải nóng vội, rõ ràng là bị mẫu thân nó chiều quá hỏng rồi.” Ông lão mặc đạo bào bên cạnh cười cười, ôn hòa nói: “Người trẻ tuổi, không tránh được như thế, về sau rèn luyện nhiều hơn là được.” Tô Hoằng Lễ gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía ông...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.