Ngôn Đạo Lâm như phát hiện cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu. Chỉ thấy trên bầu trời, không biết khi nào vô thanh vô tức xuất hiện một đạo kiếp vân. Kiếp vân thâm trầm, yên tĩnh không tiếng động, tối đen u ám, như cái phễu thật lớn úp ngược ở sâu trong bầu trời, làm người ta chỉ nhìn thôi, trong lòng đã phát lạnh. “Độ kiếp?” Ngôn Đạo Lâm nhíu mày, “Lúc này làm như vậy, có gì khác tìm chết? Chẳng lẽ nói, ngươi đã bị bức bách đến bước đường cùng, chỉ có thể dùng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.