Đột nhiên, một cành non cây hòe xanh biếc rủ xuống trước mặt nàng, trên một cái lá cây hiện ra từng hàng chữ viết: “Tiên sư nói, hắn đã biết.” Văn Linh Chiêu mở to đôi mắt sáng, thân thể mềm mại khẽ run. Chẳng lẽ... Vừa rồi nam nhân đó từng xuất hiện? Hồi lâu sau, Văn Linh Chiêu hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, ánh mắt nàng nhìn quét xung quanh, trên khuôn mặt xinh đẹp hơi gầy hiện lên một tia cảm kích, thấp giọng nói: “Cảm ơn ngươi.” Cây hòe già đang vang...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.