“Hôm nay đã đánh vỡ gông xiềng vạn cổ, lấy lại được cuộc đời mới, từ nay về sau, ta phải sửa tuổi một phen, cứ mười tám tuổi là được.” Nữ tử váy đỏ suy nghĩ như bay, bờ môi đỏ mọng mở ra, thì thầm: “Sinh ra chỉ mười tám tuổi, một kỷ nguyên là một năm!” Nói xong, đuôi lông mày khóe mắt nàng đã tràn đầy ý cười. Nụ cười đó rất rạng rỡ, cũng rất kiêu ngạo cùng bễ nghễ! Đột nhiên, Thất Hương chi thành lao ra một bóng người, rõ ràng chính là...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.