Không thể nghi ngờ, cái chuông nhỏ này bị nàng mang theo bên người nhiều năm, thấm vào một ít khí tức trên người nàng. Mà chú ý tới động tác nhỏ chóp mũi ngửi hương thơm của Tô Dịch, Nguyệt Thi Thiền ngẩn ra một phen, khuôn mặt trắng nõn thanh lệ như mỹ ngọc hơi cứng ngắc, lông mi khẽ run. Sau đó, nàng âm thầm hít sâu một hơi, đứng dậy nói: “Vậy ta liền không quấy rầy đạo hữu nữa, cáo từ.” “Khoan đã.” Tô Dịch gọi nàng lại, “Chờ một lát.” Nói xong, hắn lấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.