Trong hư không, Trang Bích Phàm rất nhẹ nhàng phất phất tay. Nhưng Tô Dịch rõ ràng nhìn thấy, khóe môi gã này lại đang hơi nhếch lên, rõ ràng là cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác vạn người chú ý này. “Tật xấu của gã này, quả nhiên là không sửa được.” Tô Dịch không khỏi cười khẩy. Đột nhiên, một thanh âm lạnh nhạt vang lên: “Trang lão quái, ngươi một khi đã có thiện tâm như vậy, không bằng giúp ta một việc như thế nào?” Bốn bóng người từ nơi xa lướt đến. Một người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.