Sau nửa canh giờ. Xe ngựa chạy ra khỏi cổng bắc thành rồi dừng lại. Tô Dịch đi xuống xe ngựa, lấy ra một khối vàng đưa cho mã phu, phân phó: “Ngươi chờ ở đây.” Dứt lời, ở dưới ánh mắt mừng như điên của mã phu nhìn chăm chú, một mình hắn hướng nơi xa bước đi. Phương bắc Ngọc Kinh thành, có một dãy núi liên miên, tên là “Thanh Kỳ sơn” . Ấn tượng duy nhất của Tô Dịch đối với ngọn núi này chính là, năm ấy bốn tuổi, mẫu thân Diệp Vũ Phi sau...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.