“Đáng tiếc, theo ta được biết, Âm Tào Địa Phủ sớm từ rất lâu trước kia đã sụp đổ, tiêu tán trong dòng sông lịch sử, ta dù muốn báo thù, cũng không tìm thấy người nữa.” Vẻ mặt Minh Vương lộ ra buồn bã. Sau đó, nàng lại cười lên, hàm răng trắng bóc, môi đỏ mọng kiều nhuận, quyến rũ động lòng người. “Chẳng qua, ta hôm nay còn sống, mà những lão già kia đều sớm đã hủy diệt trên đời, mặc kệ nói như thế nào, cuối cùng... Vẫn là ta thắng!” Nghe tới đây, Tô...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.