Vui sướng trên mặt Phong Hiểu Phong dần dần biến mất, lặng lẽ một lát, đột nhiên nặn ra nụ cười, nói: “Như vậy cũng rất tốt.” “Không tốt chút nào cả.” Ánh mắt Tô Dịch đảo qua đình viện đổ nát lụi bại kia, cuối cùng dừng ở trên một cái nồi đen bắc trên lửa. Trong nước canh sôi trào, chỉ có cám ít đến đáng thương đang chìm nổi. Tâm tình Tô Dịch cũng trở nên trầm thấp. “Tô Dịch sư huynh, chuyện trước kia đều đã qua, bây giờ ta chỉ là tên tàn phế, tuy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.