“Ông đó, mới là thật hồ đồ.” Tô Dịch khẽ than. Diệp Vân Lan chưa bị thương, chẳng qua lại tỏ ra cực kỳ xuống sắc, tóc tai bù xù, tinh thần uể oải, tu vi toàn thân bị giam cầm, không khác gì phàm phu tục tử tay không tấc sắt. “Chờ ta giết Diệp Tiêu, liền dẫn ông rời khỏi.” Không đợi Diệp Vân Lan mở miệng lần nữa, Tô Dịch bỏ lại một câu, liền đạp bước không trung, lên như diều gặp khó, tới dưới bầu trời. “Cuồng vọng!” Nghe được lời của Tô Dịch, các...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.