Thang Vũ Yên trầm mặc một lát, lấy ra một cái cây nhỏ màu đen kia, ném cho Chử Phách Thiên nơi xa, sau đó không nói một lời, dẫn theo mọi người xoay người bỏ đi. Một lần này, Chử Phách Thiên không ngăn cản, nhìn theo đám người Thang Vũ Yên rời khỏi, không khỏi ngửa mặt lên trời cười phá lên, tiếng cười xộc thẳng lên trời. Trong lòng đám người Thang Vũ Yên đều nghẹn khuất, phẫn uất lại bất đắc dĩ. Thẳng đến lúc rời khỏi vạt rừng đó, một Tiên Quân nhịn không được...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.