“Ngươi vì sao không chạy?” Hồng Vân chân nhân có chút bất ngờ, nàng chú ý tới, người trung niên râu xồm kia chưa từng bỏ chạy. “Tiên tử ở phía trước, ta đã không có đường lui, lại... Vì sao phải chạy?” Người trung niên râu xồm khẽ than thở. Trong giằng co lúc trước, hắn luôn trầm mặc ít lời, tiếc chữ như vàng. Mà lúc này, hắn nâng tay rút ra rìu chiến sau lưng, ánh mắt trầm ngưng mà kiên quyết, nói: “Đã biết nhất định phải chết, liền... Chết có thể diện một chút cũng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.