Đuôi lông mày Thương Lạc Ngữ hiện lên một mảng kinh ngạc, như không ngờ, Tô Dịch có thể từ trong những bức hoạ cuộn tròn tầm thường này cứng rắn phá giải ra một cơ duyên. “Chu huynh, vẫn mời trả lại ngọc giản màu vàng này cho chúng ta đi.” Lận Dư Bi tiến lên, nụ cười đầy mặt, “Để cảm tạ, chờ lúc về Đại Tần, Lận mỗ chắc chắn mời Chu huynh uống một bữa rượu ra hồn.” Tô Dịch ồ một tiếng. Hoa Tín Phong không khỏi vui vẻ, nói: “Lận Dư Bi, ngươi cũng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.