Tấm bia đá trăm trượng kia cũng đang nổ vang. Hư không phụ cận đều đang run rẩy. Mà một cánh cửa hư ảo kia trên tấm bia đá, lặng yên biến mất không thấy. Ầm! Trời đất xoay chuyển, vật đổi sao dời. Tựa như thời không đang đan xen cùng biến ảo, Tô Dịch bỗng sinh ra một loại cảm giác nước chảy bèo trôi thân bất do kỷ ở trong vô tận thời không. “Trấn!” Hắn nhíu mày, bàn tay bấm quyết, vận chuyển một thân lực lượng đại đạo, thi triển ra một môn bí thuật....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.