“Các ngươi có phải cho rằng, Thanh Phinh rất thực dụng hay không?” Diêu Tuyết nhịn không được nói, “Sai, nàng ấy sở dĩ làm như vậy, là vì giúp tông tộc của mình!” “Đây là ý gì?” Tô Dịch như có chút suy nghĩ. “Diêu Tuyết, đừng nói nữa.” Thương Thanh Phinh lên tiếng ngăn cản. Trong mắt Diêu Tuyết nổi lên nét thương tiếc, nói: “Thanh Phinh, dù sao bọn họ cũng sẽ tới Hàn Sơn dạ yến, sớm hay muộn cũng sẽ biết, ta cũng không thể để bọn họ coi thường ngươi, cũng không thể để...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.