Đột nhiên, một tiếng chuông mờ mịt du dương vang lên ở trong trời đêm. Thân thể Đông Quách Phong cứng đờ, tâm thần vốn mờ mịt chợt tỉnh táo lại. Hắn giương mắt nhìn quanh, lại phát hiện mình đặt mình trong một vùng núi non hoang dã hoàn toàn xa lạ. “Ta vốn cho rằng mình kiếm tâm như sắt, cho dù trời sập đất nứt, cũng không thể lay động, chưa từng nghĩ, hôm nay lại bị đả kích đến mức tâm cảnh thất thủ, mất hồn mất vía...” Đông Quách Phong thầm than. Hắn đã ý...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.