Trà Cẩm mím môi lắc đầu, không phải không muốn nói, mà là không dám. Thấy vậy, Thường Quá Khách chỉ có thể từ bỏ. Dần dần, mưa tanh, trong núi non hoang dã dâng lên hơi nước trắng xoá, tựa như ảo mộng. Thường Quá Khách đã khôi phục một ít khí lực, lập tức cáo từ Tô Dịch cùng Trà Cẩm. Tô Dịch ngồi ở nơi đó như đang ngủ, không quan tâm hắn. Trà Cẩm thì khẽ chắp tay, nói: “Dọc đường cẩn thận.” Thường Quá Khách gật gật đầu, xoay người sải bước mà đi, bóng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.