Các tiếng cười cùng ánh mắt kia trong đại điện, liền như mũi đao hung hăng cắm vào trong lòng Tuyết Hồng Phong. Hắn ngẩng bật đầu lên, nhìn phụ thân, nói: “Phụ thân, thật ra con lần này còn...” Không đợi hắn nói xong, Tuyết Trường Thiên đã phất tay ngắt lời, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Ngồi xuống đi, tâm ý của ngươi, ta đại khái đã rõ.” Tuyết Hồng Phong ngẩn ngơ, một cảm xúc cay đắng mất mát không ức chế được trào lên trong lòng. Từ nhỏ đến lớn, phụ thân vẫn luôn chỉ thiên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.