Khuôn mặt lạnh nhạt cô độc của U Tuyết nổi lên một chút nét phức tạp, nói: “Tô đạo hữu chỉ đáp ứng dẫn ta đi cứu ngươi.” Thanh âm lộ ra buồn bã cùng bất đắc dĩ. Sau đó, nàng dịu dàng nói: “Chẳng qua, nhìn ra được, Tô đạo hữu ở lúc đối đãi ngươi, tựa như đã không vô tình giống như trước đây, đây coi như là một chuyện tốt.” Đôi mắt Diệp Dư sáng lấp lánh, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nét vui mừng không giấu được. Chẳng qua, khi chú ý tới...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.