Một màn bá đạo quỷ dị đó, khiến nam tử mặc nho bào cũng không khỏi rung động thất thần. Bốn vị hoàng giả khác cũng kinh hãi toát mồ hôi lạnh, sợ mất vía. “Đi!” Bọn họ xoay người bỏ chạy. Không ai dám lưu lại. U Tuyết khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Muộn rồi.” Chỉ thấy nàng giơ lên bàn tay trắng nõn. Ầm! Mảng thiên địa này chợt run lên. Từng mũi nhọn u ám như hào quang hiện ra. Ở dưới ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn chăm chú của nam tử mặc nho...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.