“Thằng nhóc rác rưởi, Lục Phong ta nhớ ngươi rồi đó!” Nam tử áo bào bạc khuôn mặt xanh mét, sát khí dâng trào. Rắc! Rắc! Đường hầm thời không bắt đầu xuất hiện vết nứt, một mảnh vỡ thời không tan vỡ xẹt qua khuôn mặt nam tử áo bào bạc, vạch ra một vết thương máu chảy đầm đìa. Nam tử áo bào bạc sợ hãi, không dám chần chờ nữa, xoay người rời đi. Thẳng đến lúc bóng người hắn biến mất, một cái đường hầm vắt ngang ở giữa tầng tầng bức tường thời không kia...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.