“Chậm đã, ngươi có phải đã quên cái gì hay không?” Ngay tại lúc Lữ Thuyên xoay người rời khỏi, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói lạnh nhạt của Ngũ Thiên Hạo. Lữ Thuyên ngẩn ra, sau đó khóe môi hung hăng giật giật, cầm hộp ngọc trong tay thật cẩn thận đặt ở trên bàn bên cạnh. Hắn nặn ra một nụ cười cứng ngắc nói: “Lão gia tử yên tâm, chuyện ta đáp ứng, sẽ tuyệt đối không nuốt lời.” Ngũ Thiên Hạo ừm một tiếng, lại cầm kéo lên bắt đầu tu sửa cành hoa...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.