Một kiếm đó của Tô Dịch, trực tiếp giống như sét đánh kinh thiên, khiến hắn hoàn toàn ý thức được không ổn, nào còn dám chần chờ nữa? Đây không phải khiếp đảm, mà là cử chỉ cẩn thận cầu tự bảo vệ mình trước. “Thoát được sao.” Ánh mắt Tô Dịch âm u lạnh lẽo, Ngự Huyền kiếm trong tay ‘keng’ một tiếng kiếm ngân vang, thân kiếm chợt toát ra một bộ sắc lệnh đồ án thần bí phức tạp. Mũi kiếm xa xa chỉ bầu trời. Đoàng! Trên màn trời đêm tối, như bị triệu hồi,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.