“Lão hủ chỉ là một người lưu lạc chân trời, không đáng đề cập tới.” Nơi xa, ông lão mặc đạo bào vẻ mặt hiền hoà chậm rãi cất bước đi tới, “Về phần tối nay đến, đơn giản là nhận người ta nhờ vả, làm việc hết mình, muốn mượn đầu trên cổ các vị dùng một chút.” Giọng nói ấm áp, giống như gió xuân rượu ngon an ủi lòng người. Nhưng hàm nghĩa trong lời nói, lại làm Khúc Vân Trung và Hồng Thiên Hà một lần nữa biến sắc. “Xin hỏi đạo hữu là chịu người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.