Hồi lâu sau. Diệu Hồng Chân Nhân mới thoáng bình tĩnh lại, chỉ là sắc mặt đã băng lạnh âm trầm vô cùng. “Muội muội, muội an tâm đi đi, thù này, ca ca đến kết thúc giúp muội!” Diệu Hồng Chân Nhân lẩm bẩm, giọng điệu trầm thấp mà bình tĩnh. Bốp! Ngọc phù trong tay hắn hoàn toàn thiêu đốt, một vài cảnh tượng kia cũng theo đó tiêu tán. Nhưng Diệu Hồng Chân Nhân đã nhớ rõ ràng bộ dáng Tô Dịch, cũng nhớ kỹ bộ dáng người khác ở đây! “Người đâu.” Diệu Hồng Chân Nhân...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.