Mục lục
Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bịch!

Hoàng Càn Tuấn ngã nhào dưới đất, vị trí hạ bộ của hắn rõ ràng có một mảng vệt nước tiểu thấm ướt.

Thấy một màn như vậy, Văn Linh Tuyết, Niếp Đằng bọn họ vừa rung động vừa muốn cười, ai dám tưởng tượng, Hoàng Càn Tuấn ương ngạnh hung bạo, thế mà bị trực tiếp dọa tè ra quần?

“Xin bằng hữu nương tay!”

Đột nhiên một giọng nói vang lên ở ngoài nhã gian.

Một người trung niên áo bào gấm vội vàng đến, ôm quyền nói với Tô Dịch, “Bỉ nhân Nhạc Thiên Hà, chưởng quầy lầu Tụ Tiên, còn xin bằng hữu nể mặt chút, tha Hoàng thiếu một mạng.”

Nhạc Thiên Hà!

Con ngươi bọn Văn Linh Tuyết, Niếp Đằng co rụt lại.

Bọn họ đều từng nghe nói, Nhạc Thiên Hà ông chủ lầu Tụ Tiên thủ đoạn thông thiên, bối cảnh rất thần bí, khách khứa lui tới đều là nhân vật lớn đứng đầu trong thành Quảng Lăng.

Nhưng ra ngoài bọn họ dự kiến là, Tô Dịch căn bản không nể mặt Nhạc Thiên Hà!

Chỉ thấy ánh mắt Tô Dịch lạnh nhạt, nói: “Lúc trước người này xông tới gây chuyện, ngươi không hiện ra, bây giờ mạng hắn ngàn cân treo sợi tóc, liền chạy đến muốn ta thu tay lại, ngươi là cho rằng mặt mũi của ngươi đủ lớn, hay là cho rằng Tô mỗ... Rất dễ nói chuyện?”

Lời nói tùy ý, thái độ lại vô cùng cứng rắn.

Nhạc Thiên Hà rõ ràng ngẩn ra một phen, như không ngờ người ở rể này của Văn gia, thế mà ngay cả mặt mũi mình cũng không nể.

Ánh mắt hắn không dấu vết đảo qua bóng dáng đám người Hoàng Càn Tuấn nằm dưới đất, trong lòng nhất thời phát lạnh, nghiêm nghị nói:

“Tô công tử dạy bảo đúng lắm, chuyện này cũng trách ta đến quá trễ, nếu không, nhất định sẽ không nhìn chuyện như vậy xảy ra. Mong Tô công tử thông cảm đôi chút, ngày sau có cơ hội, ta nhất định tới nhà bồi tội.”

Dứt lời, hắn vái xin lỗi.

Bọn Văn Linh Tuyết, Niếp Đằng hoàn toàn ngây dại.

Lấy địa vị Nhạc Thiên Hà ở thành Quảng Lăng, căn bản không cần tư thái thấp như vậy!

Nhưng tình thế trước mắt, lại làm bọn họ có chút xem không hiểu.

Tô Dịch lắc đầu nói: “Bồi tội không đến mức, dù sao chuyện này không quan hệ với ngươi, nhưng Tô mỗ lời xấu nói đằng trước, ngươi nếu thật muốn xen vào, phải cẩn thận dẫn lửa thiêu thân.”

Con ngươi Nhạc Thiên Hà chợt co rút lại, giống như một lần nữa nhận thức Tô Dịch, hoàn toàn không thể mang Tô Dịch trước mắt, cùng người ở rể Văn gia ai ai cũng châm biếm trong lời đồn coi là cùng một người.

Lời đồn có sai sót!

Nhạc Thiên Hà dù sao nhìn quen sóng gió, nháy mắt liền làm ra phán đoán.

Mà lúc này, ánh mắt Tô Dịch một lần nữa nhìn về phía Hoàng Càn Tuấn, nói:

“Tô Dịch ta làm việc, xưa nay ân oán rõ ràng, bây giờ ta nói rõ ra, ta cho ngươi cơ hội trả thù, nhưng chỉ cần ngươi làm như vậy, thì phải thừa nhận hậu quả của nó. Ngươi tự cân nhắc.”

Dứt lời, hắn cười phất tay với Văn Linh Tuyết cách đó không xa, “Linh Tuyết, chúng ta đi thôi.”

Trải qua từng màn chấn động vừa rồi, sớm đã khiến Văn Linh Tuyết choáng váng đầu óc, theo bản năng vâng một tiếng, vội vàng tới bên cạnh Tô Dịch.

“Các vị còn tính ở lại nơi đây?”

Tô Dịch lại nhìn Niếp Đằng cùng các cô gái kia một cái.

Các thiếu niên thiếu nữ kia đang lâm vào chấn động cùng ngơ ngẩn nhìn nhau một cái, nào còn dám nán lại nữa?

Lúc này đều bắt đầu hành động, đi theo Tô Dịch cùng nhau rời khỏi.

Từ đầu đến cuối, Nhạc Thiên Hà đều chưa từng ngăn trở.

Thẳng đến lúc bóng người bọn Tô Dịch biến mất không thấy, hắn lúc này mới thở dài một tiếng, “Không thẹn là ngoại môn kiếm thủ Thanh Hà kiếm phủ năm đó, mọi người thành Quảng Lăng này đều đánh giá hắn quá thấp rồi...”

“Nhạc thúc thúc, ngài cùng cha ta là bạn bè lâu năm, ta cũng bị bắt nạt thành như vậy, ngài vì sao không ra tay bắt hắn?”

Hoàng Càn Tuấn đã đứng dậy, sắc mặt xanh mét đáng sợ.

“Ngu xuẩn!” Nhạc Thiên Hà thầm mắng, ngoài miệng thì cười khổ nói, “Hiền chất, ta không thể trêu vào phiền toái như vậy, theo ta thấy, chuyện này ngươi còn phải đi tìm phụ thân ngươi giải quyết.”

Chính như Tô Dịch lúc trước nói, xen vào chuyện này, chẳng khác nào dẫn lửa thiêu thân!

“Không ngờ, Nhạc thúc thúc ngươi lại là loại người nhát gan sợ phiền phức này, ngay cả một người ở rể Văn gia cũng không dám đắc tội, lời vừa rồi, coi như ta chưa nói!”

Hoàng Càn Tuấn phẫn nộ, bỏ lại câu này, đoạt cửa bỏ đi, ngay cả các hộ vệ kia hắn cũng không quản.

Nhạc Thiên Hà không giữ lại.

Trên mặt hắn hiện lên một chút khinh rẻ, tên công tử ăn chơi này rõ ràng bị chiều hỏng rồi, mấy năm nay không có cha gã bảo vệ, không biết sớm bị chém chết bao nhiêu lần!

“Sau lưng Văn Linh Tuyết kia có Văn gia, sau lưng Niếp Đằng có thống lĩnh hộ vệ phủ thành chủ, tông tộc thế lực sau lưng người khác cũng rắc rối khó gỡ, ta đầu óc hồ đồ mới xen vào trong loại nước đục này!”

Nhạc Thiên Hà nghĩ đến cái này, ánh mắt lại nhìn lướt qua các hộ vệ Hoàng gia bị Tô Dịch đánh cho bị thương nặng nằm đầy đất, trong lòng sinh ra nhiều nghi ngờ.

Trong lời đồn, Tô Dịch kia không phải mất hết tu vi rồi sao?

...

Ngoài lầu Tụ Tiên.

Đám bạn cùng trước kia của Văn Linh Tuyết vội vàng bỏ đi.

Trước khi đi, không ít người đều nhịn không được nhìn Tô Dịch thêm một cái.

Ai có thể ngờ, đối mặt Hoàng Càn Tuấn khí thế ép người, Niếp Đằng được các nàng gửi gắm kỳ vọng cao cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, mà Tô Dịch kẻ từng bị các nàng khinh rẻ này, thế mà lại mang tới cho các nàng kinh hỉ lớn như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK