Theo bản năng mà né đi ánh mắt nghiêm nghị của anh: “Bổn cô nương không muốn hầu hạ hai cha con các người nữa, không được sao!”
Sắc mặt Bắc Minh Thiện trầm xuống: “Khốn kiếp——”
Anh tức giận mà thấp giọng gào lên: “Làm thư ký thì làm được một nửa, phủi mông bỏ đi, để lại một đống hỗn độn cho tôi dọn dẹp! Được, tôi có thể không so đo! Nhưng cô làm bảo mẫu vậy mà lại ẩu thả nữa, Cố Hạnh Nguyên, mẹ nó người phụ nữ này cô đang chơi tôi đúng không?!”
Cố Hạnh Nguyên theo bản năng cắn môi: “Tôi không muốn làm bảo mẫu nữa, tôi chê con nít phiền phức, có được chưa!”
Gào xong câu này, cô mới phát hiện trái tim mình cũng rất đau.
Nếu như cô được chọn, chăm sóc các con là chuyện cô cầu còn không được a…
“Được!” Bắc Minh Thiện giận dữ gào lại một tiếng, nắm đấm siết chặt, thật sự hận không thể siết chết cô!
Lần đầu tiên, Thiện gia phát hiện bản thân mình vậy mà lại không có lập trường để phản bác cô!
Bịch ~!
Đột nhiên, anh nện một đấm hung hăng lên lưng ghế trước!
Cô giật mình co rúm trái tim lại.
“Vậy vừa rồi cô đang làm gì vậy? Đừng có nói với tôi là cô đang hẹn hò với con heo đó?! Hẹn hò bao lâu rồi, cùng ăn cay vui vẻ quá mà! Vậy mà đã thảo luận tới việc gặp ba mẹ luôn rồi, có phải bước tiếp theo là đi lĩnh chứng, kết hôn, động phòng, hầu hạ đàn ông rồi không, hửm?”
Mỗi một chữ của anh đều được nghiến ra từ kẽ răng, mỗi một câu đều cứa sâu vào tim cô.
“Bắc Minh Thiện! Anh đừng có mà hiếp người quá đáng! Tôi qua lại với ai thì có liên quan gì đến anh?!
Cô tức đến đỏ cả mặt, đôi con ngươi linh động sạch sẽ loé qua một tia sáng rực rỡ trong xe.
“Không có liên quan đến tôi sao?” Anh đột nhiên vươn cánh tay dài ra, ôm cơ thể mảnh khảnh của cô vào lòng: “Các người tiến triển đến bước nào rồi? Bộ phận nào là nhạy cảm nhất trên cơ thể cô, hắn ta có rõ như tôi không? Chỗ đó của cô rốt cuộc se khít thế nào, anh ta có rõ hơn tôi không?”
Hình Uy bình tĩnh mà hạ tấm màn đen ngăn giữa ghế lái và băng ghế sau xuống.
Băng ghế sau xe nhanh chóng tối sầm lại, tạo thành một khoảng không gian chật hẹp.
Chiếc xe sau đó khởi động lên, từ từ lái lên đường…
Trái tim của Cố Hạnh Nguyên như nghẹt thở!
“Bắc Minh Thiện anh đê tiện! Thắng Thiên không dơ bẩn như anh nghĩ!”
Cô vặn vẹo cơ thể, cố gắng tìm cách thoát ra khỏi xe.
Nhưng anh đột nhiên dùng sức nắm lấy eo cô, xách cô ngồi lên đùi anh——
Khí tức ái muội tuôn trào điên cuồng …
“Tôi đê tiện?” Anh cười lạnh một tiếng: “Cô không thích tôi đê tiện sao? Cô không thích tôi như vậy sao?!”
Vừa nói, những ngón tay thô ráp của anh đột nhiên xé đồ cô…
“Dừng tay!” Cố Hạnh Nguyên kinh hãi: “Đồ cặn bã, anh dừng tay lại cho tôi—”
Rẹt ~.
Tiếng xé vải.
Ngay sau đó—
Bốp ~.
Tiếng bàn tay in vào má!
Trong tích tắc, bức tranh dường như ngừng lại.
Bắc Minh Thiện không dám tin mà trừng người phụ nữ trên đùi mình!
Trên gò má góc cạnh, năm ngón tay mang máng hiện ra, gân xanh nổi lên!
“Đánh lão tử đánh đến nghiện rồi đúng không?!”
Anh còn chưa quên, đây là cái tát thứ ba mà cô đánh anh rồi!
Sự tức giận tấn công vào trái tim, Bắc Minh Thiện ngước đôi con ngươi sâu thẳm lên, đang định bùng phát——
Nhưng vào khoảnh khắc nhìn vào mắt cô, anh đã sững sờ…
Chiếc xe sang trọng lái trong dòng xe tấp nập.
Ánh đèn neon ở hai bên con đường phồn hoa nhộn nhịp phản chiếu lên kính cửa sổ ô tô, lúc ẩn lúc hiện.
Mượn những ánh sáng đầy màu sắc đó, anh rõ ràng nhìn thấy, trong đôi con ngươi sạch sẽ trong veo đó, lấp lánh ánh sáng của giọt lệ…
Vào khoảnh khắc anh nhìn thấy ánh sáng của giọt lệ đó, sự bình tĩnh sóng yên biển lặng hơn 20 ngày nay, lập tức sụp đổ!
Ngọn lửa giận vừa cuồn cuộn trong nội tâm vừa nãy vậy mà lại bị giọt nước mắt trong vắt này lặng lẽ dập tắt rồi!
Ngón tay anh vẫn đang dừng lại trước bộ phận ngại ngùng của cô, chiếc quần đã bị anh xé toạc ra, nhếch nhác mà nửa che nửa hở ra phần vùng bẹn trắng nõn của cô….
Trong xe lập tức tĩnh mịch.
Mặc dù Hình Uy đang ở trong buồng lái cách một tấm màn đen, không thể nhìn thấy những gì xảy ra ở băng ghế sau của xe. Nhưng vẫn nghe thấy động tĩnh của chủ nhân và cô Cố, anh ta ít nhiều cũng đoán được, vừa nãy hai người lại khai hoả với nhau rồi.
Hình Uy yên lặng lái xe, không khỏi thở dài.
Chủ nhân luôn tỏ ra lãnh đạm tao nhã, không lẽ không phát hiện ra, chỉ cần gặp cô Cố, sự điềm tĩnh và cao quý đáng tự hào của anh liền trở nên cực kỳ thô bạo ngang ngược rất buồn cười sao, thậm chí giống như là ông chồng biến thái hận không thể nhét vợ mình vào túi để cho những người đàn ông khác không được dòm ngó vậy!
Haiz…Hình Uy lắc đầu, đáng tiếc, chủ nhân giống như là bị bịt mắt lại rồi, vẫn chưa nhìn rõ được trái tim của mình a…
Trầm mặc, Bắc Minh Thiện không biết rốt cuộc là đã trầm mặc bao lâu rồi nữa.
Nhìn cô cắn môi, giọt nước mắt chuyển động trong khoé mắt, quật cường không chịu rơi xuống, anh cuối cùng vẫn bị đánh bại rồi!
Nghiến răng, phớt lờ cảm giác ngứa ran trên má.
Thở dài một hơi, rút tay ra khỏi bên dưới mông của cô, có chút vụng về ôm lấy lưng cô, ôm cô vào lòng mình, thanh âm không tự nhiên mà thốt lên—
“Rõ ràng người năm lần bảy lượt bị đánh là tôi, cô khóc cái lông gì?”
Trong thanh âm xen lẫn sự thô lỗ, lại nghe như đang quở trách đó, lại có một tia dịu dàng không dễ phát giác ra.
Cố Hạnh Nguyên không thể kìm chế nước mắt của mình nữa.
Sự uỷ khuất, chua xót, run rẩy và hoảng sợ nhiều ngày nay, vào giây phút gặp lại Bắc Minh Thiện, cô đã không nhịn được nữa: “Oa…” Một tiếng, bật khóc ra tiếng trong vòng tay anh …
“Hu hu… Bắc Minh Thiện… anh khốn khiếp…” Cố Hạnh Nguyên giống như là đang trút giận, nước mắt nước mũi hoàn toàn không khách sáo mà cọ cọ không ngừng vào bộ quần áo đắt tiền của anh.
“Sịt—” Anh hít một hơi lạnh, mi tâm theo bản năng nhíu lại, trừng cái đầu nhỏ đang vùi trong lòng anh cọ lung tung kia, anh thấp giọng gào lên: “…Cô gái, cô bẩn chết đi được!”
Lực đạo ẩn nhẫn ở đôi bàn tay to lớn đang ôm lấy eo cô gần như là muốn siết gãy cô luôn vậy.
Cô không thèm quan tâm đến bệnh sạch sẽ của anh, thậm chí còn cố ý xì nước mũi lên cổ áo của anh giống như là đang báo thù vậy!
Bắc Minh Thiện nguyền rủa một tiếng, trên trán hiện lên ba vạch đen: “Cô còn được nước làm tới nữa!”
Khóc xong rồi, cô giãy dụa ngẩng đầu ra khỏi vòng tay của anh, đôi mắt xán lạn phun ra ánh sáng lửa: “Tôi được nước làm tới đó, thì sao! Anh mới là quá đáng, tự dưng đang yên đang lành anh lại chạy tới phá hỏng bữa tiệc xem mắt của tôi, rắp tâm gì vậy?!”
Đôi con ngươi thâm sâu trở nên lạnh lẽo, đôi mắt sáng như vì sao khẽ híp lại: “Xem mắt?”
Khuôn mặt xinh đẹp của cô kiên cường mà vênh lên, trên bờ má ửng hồng vẫn còn dấu vết của những giọt nước mắt.
“Khi tôi nằm trên giường bệnh, ngay cả đi lại cũng phải chống nạng, cô vậy mà lại chạy đi xem mắt?”
Mây gió dưới đáy mắt của Thiện gia như lại muốn nổi sóng, cơn tức giận vừa mới tắt ngấm trong lòng lại bùng lên lần nữa…
Anh nhíu mày thật sâu, ánh mắt sắc bén, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú như vừa giẫm phải shit.
“Cố Hạnh Nguyên, mẹ nó cô có lương tâm không vậy hả!”
“Lương tâm?” Cố Hạnh Nguyên đưa ngón tay mảnh khảnh trắng nõn ra hung hăng chọt lên ngực của anh: “Cậu hai Bắc Minh, tôi xem mắt có chút liên quan nào đến anh không? Anh nằm viện có liên quan chút gì đến tôi không? Khó lắm tôi mới xem mắt được một người đàn ông hợp nhãn duyên, anh dựa vào đâu mà đến chia cắt đôi uyên ương như cây gậy thọc shit thế hả? Anh mới là mẹ nó không có lương tâm đó!”
Gậy thọc shit? (Chỉ những kẻ đục nước béo cò)
Sắc mặt Thiện gia tái xanh rồi!
Tư thế ngồi vòng hai chân trên đùi anh của cô lại khiến cho phần bụng dưới của anh thắt lại!
Nghiến răng nghiến lợi, nếu như không phải sự tự kiềm chế của anh mạnh, thì anh thề, anh sẽ siết chết người phụ nữ này!
“Tôi nằm viện có nửa tháng! Cô lại hấp tấp đi tìm đàn ông như vậy sao, cô đói khát như thế à?”
Sự tố cáo nghiêm khắc của anh, nói giống như cô là một người phụ nữ dục cầu bất mãn vậy, Cố Hạnh Nguyên trừng to mắt!
Cảm thấy bị sỉ nhục, cô quát anh: “Đói khát cái đậu xanh nhà anh! Bắc Minh Thiện, đừng nói như mình rất là tội nghiệp như vậy! Nhìn anh bây giờ không phải rất đắc ý sao? Càng huống hồ, mong anh làm rõ cho, bây giờ đã không chỉ là nửa tháng nữa rồi, nếu sau khi anh xuất viện xong, mọi người đều an nhàn vô sự rồi, vậy thì hôm nay đừng có nhảy ra mà tố cáo tôi, tôi có tìm đàn ông hay không không liên quan gì đến anh hết.”
Câu nói của cô khiến anh thoái chí.
Trong thời gian nằm viện, cô không hỏi không thăm, anh cũng nhịn không có đi tìm cô.
Sau khi xuất viện, anh không ngừng xây dựng tâm lý cho mình, anh vốn không thừa nhận mình đã yêu người phụ nữ này giống như Sở Dung Triết nói! Cho nên, anh vẫn không có đi tìm cô.
Ngày tháng, vẫn bình yên như nước, lạnh nhạt thờ ơ giống như trước đây, giống như tất cả đều bình thường.
Nhưng không ngờ, tối hôm nay, vào giây phút gặp lại cô, vào cái giây mà anh nhìn thấy cô mỉm cười rạng rỡ với tên đàn ông khác—
Sự bình tĩnh mà anh luôn cho là tự hào kiêu ngạo, sụp đổ một cách cuồng loạn!
Anh hít một hơi thật sâu, nghiến răng, từng chữ một bật ra từ đôi môi mỏng lạnh lẽo:
“Vậy tại sao lại muốn xem mắt? Nếu cô thực sự muốn tìm đàn ông, tại sao lại không gọi cho tôi? Cô có biết…” Thanh âm của anh đột nhiên trầm khàn, bắt lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô, sờ một cái vào thứ đang sưng lên mà anh giấu trong đũng quần kia…
Cô sợ hãi mà co ngón tay lại, nhưng anh lại khư khư túm lại, không cho cô rút tay.
“Cô biết chúng ta phù hợp đến thế nào mà có đúng không?” Hơi thở thâm trầm của anh phà vào trên má cô, giọng nói dày đặc từ tính như rượu độc, từng giọt từng giọt mê loạn tâm trí của cô…
Không hiểu sao, bờ má chợt nóng bừng. Trái tim cô thấp thỏm nhảy loạn xạ.
Thế nhưng, khi nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh, dục vọng hoàn toàn không được che giấu trong đôi đồng tử đó lập tức làm tim cô đau nhói!
“Thấp hèn!” Cô nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu: “Bắc Minh Thiện, anh nghĩ ai cũng giống như anh, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc thỏa mãn nhu cầu của thân dưới thôi sao? Tôi xem mắt thì sao? Tôi tìm đàn ông không phải vì sự đói khát như anh tưởng! Là bởi vì tôi muốn kết hôn, tôi muốn cùng một người đi qua hết nửa quãng đời còn lại một cách an yên, không lẽ còn cần phải trưng cầu sự đồng ý của anh nữa sao? Gọi điện thoại cho anh thì lại làm được gì, sao, không lẽ anh đồng ý kết hôn với tôi sao?!”
Cô giễu cợt và mỉa mai, mà lòng cô lại nhói đau.
Hai chữ ‘kết hôn’ khiến đồng tử anh co rút lại.
Quả nhiên, bàn tay đang nắm lấy tay cô, đột nhiên buông ra.
Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy mu bàn tay lạnh ngắt, trái tim cũng theo đó tan thành tro bụi.
Ha, cuối cùng cũng biết tên Bắc Minh Thiện này sợ điều gì rồi.
Phải a, cho dù Bùi Huyền Kim tự sát, vẫn không thể lay chuyển được ý nguyện kết hôn của anh.
Tô Ánh Uyển đã đợi mười năm, nhưng vẫn không thể đợi được anh kết hôn.
Còn Cố Hạnh Nguyên cô là cái thá gì chứ?
Một người đàn ông lạnh lùng như anh nếu không yêu sẽ không bao giờ cưới, nói một là một không nói hai.
Trừ khi đó là người phụ nữ mà anh thực sự yêu, anh mới chịu lấy cô ta.
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười thê lương, nhìn ánh mắt đột nhiên trở nên tối sầm lạnh lẽo của anh, trái tim cô đau nhói.
Trượt xuống khỏi đùi Bắc Minh Thiện, lần này, anh không có chút làm khó nào.
Cô lặng lẽ ngồi ở bên kia ghế, chỉnh lại ống quần đã bị anh xé toạc hồi nãy, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh đèn neon chói mắt xuyên thẳng vào mắt cô.