Bắc Minh Thiện sau khi nghe những lời này không có cảm thấy bất ngờ, cách làm trước đây của anh bị người khác nhìn không quen là chuyện quá bình thường. Anh ta rời khỏi chỗ ngồi cửa mình chầm chậm đi về phía mép sân thượng.
Đón gió hai tay chống vào lan can, dưới chân là thành phố tấp nập xe cộ, trước mắt lại là một khoảng trời xanh. Có lẽ tâm cảnh của mình chắc cũng giống như khoảng trời rộng lớn này, lẽ nói muốn bận rộn như ở dưới chân kia mới thật sự cảm thấy thoải mái sao?
“Tôi rất có hứng thú muốn nghe lý do mà cậu không ghét tôi như vậy nữa.”
***
Bắc Minh Diệp Long vốn nghĩ lời của mình có thể sẽ chọc giận Bắc Minh Thiện, nhưng điều khiến anh ta không ngờ là thái độ của anh lại quay ngoắt 180 độ.
Anh ta có chút khó tin quay đầu liếc nhìn, Bắc Minh Thiện lúc này đứng ở cạnh lan can, đã từng khiến anh ta hận thậm chí có chút nghiến răng nghiến lợi, nhưng anh ta lại không thể làm gì được.
Không biết tại sao, anh ta bắt đầu cảm thấy có chút bất an về chuyện uống rượu thay cho Cố Hạnh Nguyên ở trước mặt Bắc Minh Thiện.
Điều này không phải là vì trong lòng anh ta sợ chú hai mặt mày luôn lạnh lùng này, mà bây giờ bầu không khí hài hòa này khiến anh ta khó tin được.
Thậm chí anh ta càng muốn người đối điện, Bắc Minh giơ nắm đấm cùng mình đánh một trận, có lẽ như thế anh ta mới có thể hét lên trước mặt anh một cách hợp lý…
Bắc Minh Diệp Long cầm ly rượu, đầu óc vô cùng hỗn loạn khiến bản thân anh ta cũng cảm thấy có hơi nực cười. Con người trưởng thành, lẽ nào không thể dùng thái độ trưởng thành đến đối mặt vào lúc này sao.
Lần nữa vang lên âm thanh va chạm nhẹ của chiếc ly.
Sau đó, một chiếc ly rót đầy rượu vang đưa đến trước mặt Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện ngoảnh đầu liếc nhìn Bắc Minh Diệp Long.
Bắc Minh Diệp Long gật đầu với anh, sau đó lại lắc lư ly rượu khác trong tay mình: “Lẽ nào còn sợ uống một ly sao.”
“Hừ…” Bắc Minh Thiện từ trong miệng phát ra âm thanh khinh thường, đưa tay cầm lấy ly rượu.
Từ khi Bắc Minh Diệp Long xuất hiện đến bây giờ, Bắc Minh Thiện chưa từng cẩn thận thưởng thức rượu vang mà anh ta mang tới. Có lẽ là vì ngay từ đầu khi nhìn thấy anh ta, bản thân đã quy anh ta vào nhóm không thể chấp nhận, thậm chí cùng một loại với La tổng.
Còn tại sao muốn lôi La tổng vào, đó cũng là vì bản thân nhìn thấy trước khi bữa ăn trưa bắt đầu, ông ta ở trong phòng tham quan, có ngôn ngữ cơ thể với Cố Hạnh Nguyên.
Bản thân có thể cảm nhận rõ ràng, tên họ La này nhất định có ý đồ bất thiện với Cố Hạnh Nguyên.
Bắc Minh Thiện cầm ly rượu uống một ngụm, ngậm chất lỏng màu đỏ trong miệng, từ từ thưởng thức cảm giác và mùi vị của chất lỏng này ở trong miệng.
Cuối cùng gật đầu: “Rượu cậu mang tới quả thật là một chai rượu ngon. Không ngờ cậu cũng có hứng thú với cái này, tôi nhớ trước đây cậu không đụng vào một giọt rượu nào.”
“Cảm ơn lời khen của chú hai.” Sau đó Bắc Minh Diệp Long lại cười khổ một trận: “Con người đều sẽ thay đổi, nhất là sau khi trải qua chuyện khiến mình khắc cốt ghi tâm. Đem niềm tin và hy vọng trước đây hoàn toàn bóp nát, sau đó tạo ra chúng một lần nữa.”
“Diệp Long, quan điểm này của cậu tôi tỏ ý tán đồng. Cuộc sống tầm thường chỉ có thể khiến một người lười nhác trôi qua một đời. Chỉ có những thăng trầm chông gai trên đường đời mới mài giũa ra được một người hoàn toàn khác.” Đây là kết luận Bắc Minh Thiện cảm ngộ ra.
“Được, lần sau tôi sẽ mang tới vài chai rượu ngon cho cậu, có phải cậu nên nói thử câu nói vừa rồi đó rốt cuộc có ý gì rồi không? Tôi rất muốn nghe thử, có lẽ là vì đã rất lâu chưa có nghe người khác đánh giá về tôi rồi.”
Bắc Minh Diệp Long ngửa đầu uống hết số rượu còn lại, để chiếc ly trên lan can. Anh ta hơi quay người đối diện với Bắc Minh Thiện, một cánh tay vắt trên lan can chống đỡ sức nặng của mình.
“Chú hai, không phải không có đánh giá chú. Mà là bọn họ trừ sợ chú, chính là ghét chú. Mà hai loại người này cứ đều không muốn ở trước mặt chú nói bất cứ chuyện gì liên gian tới chú.”
“Người sợ tôi và người ghét tôi…” Bắc Minh Thiện cẩn thận thưởng thức một lát, sau đó nhăn mặt nhìn sang Bắc Minh Diệp Long: “Vậy thì tôi muốn biết cậu là thuộc loại nào trong hai loại người này.”
***
Bắc Minh Thiện cười nhàn nhạt, sau đó đưa cái tay trống không ra xua trước mặt Bắc Minh Thiện: “Xin lỗi chú hai, tôi không thuộc hai loại người này. tôi là loại thứ ba, hận chú.”
“Hận tôi? Vậy tôi rất muốn nghe thử.” Bắc Minh Thiện bỗng có hứng thú, anh không phải là loại người vừa mới nghe thấy có người anh thì cảm thấy không vui, thậm chí sẽ nổi giận.
“Thật ra tôi nghĩ có một bộ phận người đều đang hận tôi. Có lẽ từ trong miệng của cậu có thể biết được một chút nguyên nhân. Đương nhiên những nguyên nhân này chắc là được quyết định từ những hành vi lời nói trước đây của tôi.”
Bắc Minh Diệp Long gật đầu, hai tay đan vào nhau, chỉ ngón cái nhanh chóng chà vào nhau: “Chú hai chú nói không sai. Chỉ có điều đối với tôi mà nói, hận chú lại chỉ có hai nguyên nhân.”
“Chỉ có hai cái? Có phải là cậu quá khách khí rồi không. Bây giờ, cậu không cần kiêng kỵ gì cả.”
“Chú hai, chú nói tôi bây giờ còn có gì phải kiêng kỵ chú nữa chứ? Hiện nay giữa chú và tôi không có quan hệ gì nữa, thậm chí ngoài một chút quan hệ huyết thống không đáng kể ra, giữa chúng ta đã không có bất cứ quan hệ gì rồi.”
Bắc Minh Thiện nhướn mày, anh rất tán động đánh giá về quan hệ giữa Bắc Minh Diệp Long với bọn họ. Có lẽ đây cũng là điều anh muốn biểu lộ.
“Nói tiếp đi, nếu giữa chúng ta đã có thể nói quan hệ gì cũng không có rồi, vậy thì nguyên nhân hận tôi là gì?”
Bắc Minh Diệp Long ngoảnh đầu, ở trong nơi trong tầm mắt có thể nhìn thấy có thể nhìn thấy tòa nhà lớn của tập đoàn Bắc Minh Thị. Ánh mắt của anh ta rất nhanh dừng ở nơi đó.
Bắc Minh Thiện thấy anh ta không nói chuyện, thuận theo ánh mắt của anh ta nhìn: “Nguyên nhân cậu hận tôi chính là nó sao?”
“Không sai, chính là nó. Có lẽ nếu như không có nó, hai người chúng ta có lẽ sẽ là hai chú cháu rất hợp tính. Nhưng những điều này chẳng qua chỉ là giả thiết mà thôi. Bởi vì chú và tôi có sinh ra, trong số mệnh đã định sẵn phải vì nó mà sống.”
“Diệp Long, tôi nghĩ cậu nói sai rồi. Cậu là vì nó mà sống, mà tôi khác cậu, sự tồn tại của nó, can thiệp vào cuộc sống của tôi. Tôi lại không thể không vì nó.”
Bắc Minh Thiện nói xong những điều này, có lẽ anh cũng cảm thấy mình có phải có hơi suy nghĩ loạn rồi không. Những lời này đều là lời chuẩn bị chôn trong bụng, vậy mà sau mấy ly rượu đã nói ra.
Những lời này Bắc Minh Diệp Long trước nay chưa từng nghe qua, khiến anh ta cảm thấy có hơi bất ngờ. Chú hai không có hứng thú với Bắc Minh Thị, nhưng lại là người ở trong nhà bọn họ trừ ông nội ra để tâm nhất đến tập đoàn Bắc Minh Thị.
“Chú hai, điều chú nói dường như trước sau mâu thuẫn rồi. Hơn nữa nếu chú đã không coi trọng Bắc Minh Thị, tại sao còn muốn kéo cô ấy vào. Lẽ nào là đạo lý ‘mình không muốn thì cho người khác’ chú không hiểu sao. Chú có biết cô ấy bây giờ đang trong cảnh như chú bây giờ, rõ ràng không thích ở đó, lại lại một ràng buộc vô hình trói lại ở đó.”
Bắc Minh Thiện thu hồi ánh mắt, khẽ lắc nhẹ ly rượu, anh biết cô ấy trong miệng Bắc Minh Diệp Long là chỉ ai: “Tôi biết cậu đây là bất bình thay Hạnh Nguyên, nhưng tôi cũng có tính toán toàn cục của riêng mình.”
“Ha…” Bắc Minh Diệp Long bật cười thành tiếng: “Tính toán toàn cục? Chú không có hứng thú với Bắc Minh Thị, còn có gì phải tính toán toàn cục chứ. Dự tính của chú là gì? Lẽ nào sẽ vì sự phát triển càng lớn mạnh của Bắc Minh Thị sau này, vậy tôi chỉ có thể bày tỏ sự nghi ngờ sâu sắc. Bởi vì tôi không tin một người đàn ông không để tâm vào sự nghiệp, sẽ có lòng để sự nghiệp tiếp tục phát triển lớn mạnh.”
***
“Diệp Long, cậu không công nhận tôi có thể hiểu. Có lẽ nếu là tôi của trước kia, vậy thì chắc chắn sẽ giương mắt nhìn Bắc Minh Thị sụp đổ mà không có chút thái độ nào. Nhưng bây giờ không thể làm như vậy rồi. Bởi vì tôi đã ở trước mặt ba hứa rồi, phải khiến Bắc Minh Thị tiếp tục phát dương quang đại.”
“Ngụy biện, những gì chú nói đều là ngụy biện. Đem Bắc Minh Thị giao cho một người không có chút kinh nghiệm, còn thẳng thắn nói đây là vì tốt cho Bắc Minh Thị.” Bắc Minh Diệp Long có hơi mất kiên nhẫn rồi.
Vốn dĩ anh ta muốn bình tĩnh nói chuyện liên quan đến tương lai của tập đoàn Bắc Minh Thị với Bắc Minh Thiện. Dù sao hai người bọn họ đều là con cháu của nhà họ Bắc Minh.
Nhưng Bắc Minh Thiện lại cứ lảng tránh, điều này khiến anh ta cảm thấy lần nói chuyện này, bản thân giống như một ‘chơi’ một vố vậy.
Bắc Minh Thiện nhìn thái độ mà Bắc Minh Diệp Long biểu hiện ra, đương nhiên không thể nói rõ nhiều chuyện cho anh ta được. Bởi vì ở trong đầu của Bắc Minh Diệp Long bây giờ giống như anh trước kia vậy, chỉ một lòng muốn nắm Bắc Minh Thị trong tay, thậm chí không từ thủ đoạn, còn bây giờ dẫn sói vào nhà.
“Xem ra chủ đề giữa chúng ta bây giờ không thể tiếp tục được nữa rồi. Tuy cậu luôn không có tôi một đáp án cậu tại sao không ghét tôi như vậy nữa. Tôi nghĩ, chúng ta sau khi trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi, cậu cũng có chút hối hận về câu nói vừa rồi đã nói ra kia.”
Bắc Minh Thiện nói rồi, phủi bụi dính trên hai tay: “Chúng ta nói chuyện đến đây thôi. Có lẽ khoảng thời gian về sau chúng ta không cần gặp mặt nữa rồi. Còn những lời nói trước đó… lời tôi khuyên cậu vẫn là quên đi, quên sạch sẽ là tốt nhất.” Bắc Minh Thiện nói xong, vẫn là bước chân bình ổn theo chỉ dẫn của hai nhân viên mà rời khỏi sân thượng.
Lúc này, trên sân thượng chỉ còn lại Bắc Minh Diệp Long, và cách đó không ra là hai nhân viên ở lại cùng anh ta.
Anh ta nhìn hướng rời đi của Bắc Minh Thiện, mãi đến khi bóng người của anh biến mất sau cánh cửa.
Bắc Minh Thiện nói không sai, dường như mình nên thu hồi câu nói vừa rồi đã nói: bắt đầu không ghét chú như vậy rồi.
Bản thân nên sớm dự liệu được không phải sao, giữa bản thân và anh mãi mãi đều ngăn cách bởi hai chuyện không thể giải quyết được.
Chuyện thứ nhất: liên quan đến Cố Hạnh Nguyên. Trong thời sinh viên tươi đẹp nhất của anh ta và cô, sự xen vào đột ngột của Bắc Minh Thiện, đem cặp tình nhân vốn dĩ vô dùng thân thiết phải chia ly.
Chuyện thứ hai: Liên quan đến Bắc Minh Thị. Bắc Minh Thiện để có được Bắc Minh Thị, thật sự vắt óc, không từ thủ đoạn nào đem nó bỏ vào trong túi. Hơn nữa làm càng tuyệt tình hơn là đuổi ba của anh ta ra khỏi nhà Bắc Minh.
Có lẽ hai chuyện này nên đổi thứ tự mới càng ổn thoả hơn.
Chính một người như thế, vậy mà hôm nay ở trước mặt anh ta nói anh ta vậy mà đối với Bắc Minh Thị không có cảm giác gì…