Bắc Minh Thiện ngồi xuống ghế da, nhướn mày.
Sự góp mặt của Phỉ Nhi quả thực ngoài dự đoán của anh, hơn nữa như vậy xem ra tất cả những lời Phỉ Nhi nói với anh trước đây đều là dối trá hết.
Điều này khiến Bắc Minh Thiện có chút đau đớn trong lòng, một Phỉ Nhi đã từng vì cứu anh mà không tiếc bị hủy đi dung mạo, bây giờ lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Nhưng anh nghĩ mãi cũng không ra, trong chuyện này Phỉ Nhi rốt cuộc đóng vai trò gì.
Bắc Minh Thiện quả thật không thể giải thích được những câu hỏi xoay quanh Phỉ Nhi.
Hình Uy sao lại không rõ tâm tình Bắc Minh Thiện lúc này được, anh ta biết với cậu chủ của mình thì cô Phỉ Nhi chính là ân nhân cứu mạng.
Vụ hỏa hoạn năm ấy, nếu như không có Phỉ Nhi liều mình xông ra, thì đã không có cậu chủ ngày hôm nay rồi.
Nhưng mặt khác, sự cố thang máy khách sạn lần này, lại trực tiếp dẫn đến cái chết của ngài Bắc Minh. Tác dụng của Phỉ Nhi trong chuyện này kì thực cũng không khác gì Hoàng Tự cả.
“Cậu chủ, em biết anh rất khó quyết định phải xử lý cô Phỉ Nhi thế nào, không bằng việc này cứ giao cho em đi.” Hình Uy biết rõ mình cũng khó lòng xuống tay được với cô ta, nhưng nếu phải để cậu chủ xử lý chuyện này, thì chẳng thà để anh ta đóng vai người xấu còn hơn.
Bắc Minh Thiện liếc mắt nhìn Hình Uy: “Việc này cậu không cần quan tâm, cậu chỉ cần nghĩ cách tìm ra người đã hạ lệnh cho Hoàng Tự là được.”
Hình Uy gật gật đầu.
Lúc này, cửa phòng sách bị người gõ nhẹ.
“Cô Phỉ Nhi.”
Hình Uy xoay người ra mở cửa, cửa vừa mở ra liền thấy người đứng bên ngoài chính là Phỉ Nhi, trên tay cô ta bưng một cái tách hãy còn tỏa ra hơi nóng.
Cô ta gật gật đầu với Hình Uy: “Tôi thấy Thiện mấy ngày nay đều có vẻ rất mệt mỏi, nên cố ý pha một tách trà sâm cho anh ấy.”
Hình Uy nghiêng người tránh khỏi cửa, để Phỉ Nhi bước vào phòng.
Phỉ Nhi đi đến trước bàn làm việc của Bắc Minh Thiện, đặt tách trà lên bàn, sau đó nhẹ nhàng đẩy cái tách đến trước mặt anh.
“Cậu chủ, tôi đi trước xử lý mấy việc, có chuyện gì cần làm anh bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi.” Hình Uy nói xong thì rời khỏi phòng sách, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại.
Anh ta biết thời điểm nhạy cảm này, mình còn ở lại sẽ không tiện cho cậu chủ cùng cô Phỉ Nhi nói chuyện.
Cậu chủ kỳ thực vẫn muốn thả cho Phỉ Nhi một con đường, mình mà ở lại có thể sẽ khiến Phỉ Nhi vì bảo vệ mặt mũi mà không nói ra hết sự thật.
Lại nói, anh ta ra ngoài còn có mục đích khác nữa, đó là tìm Lạc Kiều nói một chút về chuyện giữa hai người bọn họ.
Mặc dù trước đó Lạc Kiều từng nói với anh ta, nếu muốn giữ lại đứa nhỏ, thì không được để hai người họ gặp lại nhau nữa.
Lúc trước Hình Uy đáp ứng, nhưng đó là để bảo vệ đứa nhỏ, nên mới không thể không đưa ra lựa chọn như vậy.
Hơn nữa còn là vì Lạc Kiều đã về nhà nghỉ ngơi, có cha mẹ cô, cùng Lạc Hàn cũng ở đó.
Dù Hình Uy mới chỉ gặp Lạc Hàn vài lần, nhưng vẫn nhìn ra được anh ta rất cưng chiều cô em gái duy nhất này.
Khi mọi chuyện còn chưa giải quyết ổn thỏa, vẫn là đừng kinh động quá nhiều người của nhà họ Lạc thì hơn.
Nhưng bây giờ, anh ta mới nhận được thông báo từ Cố Hạnh Nguyên, nói rằng Lạc Kiều đã chuyển ra ngoài, đến sống ở nhà cô rồi.
Vốn dĩ anh ta đã định đến đó ngay khi nhận được tin rồi, nhưng vì muốn giúp Bắc Minh Thiện truy tìm Hoàng Tự, nên mới hoãn lại đến giờ.
Hình Uy không dùng xe của Bắc Minh Thiện, mà lái xe riêng của mình, là một chiếc BMW X6 Bắc Minh Thiện tặng cho anh ta khi anh ta được thăng chức lên làm trợ lý đặc biệt.
Hình Uy cảm thấy chiếc xe này quá đắt tiền, mình chỉ là một trợ lý đặc biệt thôi, không nên lái chiếc xe tốt như thế.
Suy cho cùng thì những người đừng đầu các bộ phận trong Bắc Minh thị cũng chỉ được đến đãi ngộ như thế mà thôi.
Nhưng Bắc Minh Thiện lại khiến anh ta an tâm, bằng lý do là trợ lý đặc biệt của mình không thể trông quá kẹt xỉn được.
Trong đó bao hàm một tầng ý nghĩa khác, đó là: Bắc Minh Thiện không xem Hình Uy như người ngoài.
Bao nhiêu năm lăn lộn vất vả rồi, đây vốn dĩ là những thứ anh ta nên được.
Chiếc xe này Hình Uy vẫn luôn để ở nhà cũ của nhà Bắc Minh, cũng bởi mỗi ngày anh ta đều theo bên cạnh cậu chủ, không có cơ hội dùng đến nó.
Bắc Minh Thiện thấy Hình Uy đi rồi, mới nhìn Phỉ Nhi nói: “Em ngồi xuống đi, anh có chút chuyện muốn nói với em.”
Phỉ Nhi gật gật đầu, kéo một chiếc ghế từ bên cạnh đến trước mặt Bắc Minh Thiện, ngồi xuống.
Tâm tình cô ta lúc này rất phức tạp, một mặt là bởi hai người họ dù trong mắt người khác là quan hệ vợ chồng chưa cưới, nhưng thật ra đã có một thời gian dài hiếm khi ngồi cùng nhau trong một phòng, bình tĩnh nói với nhau mấy câu rồi.
Mặc khác cô ta cũng sợ phải nói chuyện với Bắc Minh Thiện, nguyên nhân rất đơn giản: từ khi trở về từ trang trại của cô Phương tới giờ, số lần hai người họ nói chuyện với nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Mà nói là nói chuyện, thì chẳng thà nói là bị Bắc Minh Thiện thẩm vấn còn chính xác hơn. Mỗi lần đều khiến cô ta cảm thấy sợ hãi không thôi.
Lần này Bắc Minh Thiện giữ cô ta lại, hơn nữa Hình Uy còn tự giác rời đi. Nói không chừng lại sắp có chuyện gì rơi xuống đầu mình rồi đây.
Nhưng cô ta nghĩ mãi cũng không ra, rốt cuộc là có chuyện gì liên quan tới mình. Bởi vì mấy lần trước có thể nói đều vượt ngoài dự liệu của cô ta.
Cái loại cảm thấy khó lòng phòng bị này, càng khiến cô ta hoảng sợ hơn.
Phỉ Nhi vô thức cúi thấp đầu, giống như đứa nhỏ bị giáo viên trách phạt vậy.
“Ngẩng đầu lên nhìn anh này.”
Ngữ điệu của Bắc Minh Thiện, khiến cô ta cảm thấy không lạnh lùng như nước giống lúc thường.
Phỉ Nhi từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt cô ta chỉ đối diện với tầm mắt Bắc Minh Thiện một thời gian ngắn, sau đó vội vã tránh đi.
Có lẽ cô ta đúng là có tật giật mình.
Ở trong lòng cô ta, vẫn luôn có một vết nhơ mà cô ta làm sao cũng không thể xóa mờ được.
Bắc Minh Thiện cứ nhìn Phỉ Nhi như vậy, một lúc lâu cũng không mở miệng nói chuyện.
Phòng sách cứ yên lặng như thế một khoảng thời gian, chỉ có thể nghe được kim giây của chiếc đồng hồ đã có mấy năm tuổi đặt trong góc phòng không ngừng chuyển động phát ra tiếng ‘tích tắc tích tắc......’ thôi.
“Boong, boong, boong......” Tiếng chuông nặng nề vang lên tám lần, phá tan không khí yên tĩnh trong phòng.
Bắc Minh Thiện rút một điếu thuốc ra đặt lên miệng, sau đó nhẹ nhàng cầm bật lửa lên châm thuốc.
Rất nhanh, trong phòng sách đã tràn đầy mùi hương đặc trưng của khói thuốc lá.
“Phỉ Nhi, từ khi chúng ta gặp lại tới giờ, em cảm thấy anh đối xử với em thế nào?” Bắc Minh Thiện nói rất tự nhiên, anh dùng ngón cái cùng ngón giữa kẹp điếu thuốc, lại dùng ngón trỏ nhẹ nhàng lại thành thục gẩy tàn thuốc vào trong cái gạt tàn trước mặt.
Câu hỏi này của anh, khiến Phỉ Nhi dường như có chút không biết phải tiếp lời thế nào.
Nếu như chỉ là một người bạn bình thường, thì Bắc Minh Thiện quả thực đối xử với cô ta không tồi. Cung cấp nơi ăn chốn ở cho cô ta, còn phái người đặc biệt chăm lo cuộc sống cho cô ta nữa.
Nhưng nếu đứng trên cương vị người yêu, vợ chưa cưới mà nhận xét, thì anh ta chưa đủ tư cách. Ấy là đã không xét đến việc anh ta chỉ bận biu sự nghiệp mà bỏ bê không quan tâm chăm sóc cô ta rồi đấy.
Quan hệ chặt không đứt gỡ không ra của anh với Cố Hạnh Nguyên, thật sự khiến cô ta chịu không nổi.
Ngoài ra còn có thêm một vài nguyên nhân khác, như là: ông Bắc Minh khi còn sống không có hảo cảm với cô ta, cũng giống như với Cố Hạnh Nguyên vậy; bà Bắc Minh thật ra cũng chẳng thích gì cô ta, chỉ là Cố Hạnh Nguyên lần nữa xuất hiện, mới khiến bà ta không thể không buông bỏ thành kiến, kết làm đồng minh với cô ta thôi.
Thậm chí Trình Trình hay Dương Dương, hai đứa con riêng này càng đừng nói đến. Trình Trình còn xem như thu liễm, dù trong lòng không thích cũng không biểu hiện ra ngoài.
Nhưng Dương Dương thì không như thế, yêu ghét ra mặt. Có gì nói đó, đến cả bà Bắc Minh cậu còn chẳng nể nang gì, chứ đừng nói là Phỉ Nhi.
Phỉ Nhi không trả lời câu hỏi của Bắc Minh Thiện, mà chỉ né tránh ánh mắt Bắc Minh Thiện một lần nữa nhìn vào mình.
Phỉ Nhi nở một nụ cười nhạt.
Cùng lúc đó, cô ta đẩy vấn đề tương tự về phía Bắc Minh Thiện: “Anh cảm thấy từ khi chúng ta bên nhau tới giờ, anh đối xử với em thế nào?”
Bắc Minh Thiện khẽ nhướn lông mày, lại hít một hơi thước thật sâu, anh không ngờ Phỉ Nhi lại dùng chính câu hỏi này hỏi ngược lại mình.
Anh thở ra một luồng khói dài màu xanh nhạt, nhìn thẳng vào mắt Phỉ Nhi, thu hơi hơi lạnh thấu xương vẫn luôn ẩn hiện trong mắt.
Con ngươi đen thâm thúy khiến người đoán không ra anh đang nghĩ gì.
“Anh thừa nhận, bình thường anh đều bận rộn công tác, bỏ bê không quan tâm, chăm sóc em.”
Bắc Minh Thiện vừa nói dứt câu, hai người lại lần nữa rơi vào trầm mặc.
Phỉ Nhi quả thật không ngờ, Bắc Minh Thiện lại cho mình một đáp án qua loa như vậy.
Lại không hề nhắc một chữ đến hàng rào vô hình mà Cố Hạnh Nguyên đã dựng nên giữa họ.
Cũng không biết là do anh thực sự không biết, hay là anh cố ý né tránh vấn đề nhạy cảm này nữa.
Trên mặt cô ta hiện lên vẻ thất lạc, cô ta cười khổ, nói: “Thiện, anh không cảm thấy, đáp án anh cho em quá đơn giản, qua quýt à? Công việc của anh bận rộn, trước giờ em có từng vì thế mà oán giận lần nào chưa, thế nhưng dù bận bịu như thế, không phải anh vẫn còn giữ liên lạc với Cố Hạnh Nguyên đấy à. Công việc bận rộn, nhưng anh lại vẫn có thể dẫn cô ta cùng các con tới thung lũng tham gia buổi cắm trại bồi dưỡng tình cha con. Lúc cô ta mắc bệnh, anh vẫn có thể gác lại công việc để ở bên chăm sóc cho cô ta. Anh cảm thấy anh làm như vậy có công bằng với em không?”
Những lời Phỉ Nhi nói nhất thời khiến Bắc Minh Thiện nghẹn họng.
Chân mày anh nhịn không được khẽ cau, sau khi hít thêm một hơi thuốc, anh vươn tay dụi tắt mẩu thuốc còn lại vào trong gạt tàn.
“Phỉ Nhi, em có oán trách anh thế nào cũng không sao hết. Nhưng đừng kéo Hạnh Nguyên vào chuyện của chúng ta. Cô ấy là mẹ của các con anh, anh cảm thấy làm cho cô ấy chút chuyện như vậy chẳng có gì là đáng trách cả. Em nói anh gác lại công việc để cùng Dương Dương tham gia buổi cắm trại à. Tình huống lúc đó thế nào anh tin em còn rõ hơn anh, anh không đi chẳng lẽ lại để Bắc Minh Đông hay thầy giáo của nó, Lạc Hàn đi thay à?”
Phỉ Nhi chỉ trầm mặc không nói, cô ta đương nhiên biết rõ hôm đó ở nhà hàng đã xảy ra chuyện gì.
“Dương Dương không sống cùng anh từ nhỏ, giữa cha con anh không có được sự thân thiết như với Trình Trình, mọi thứ đều cần có thời gian để vun đắp. Còn về việc Hạnh Nguyên bị bệnh mà em nói. Tình huống lúc đó em biết được bao nhiêu chứ, cô ấy dẫn con chạy trên con đường lầy lội dưới mưa, vì không để Trình Trình dính mưa, nên cô ấy đã dùng chính quần áo cùng thân thể của mình để che cho con. Vì thế mới cảm lạnh, phát sốt.”
Nói đến đây, Bắc Minh Thiện thở ra một hơi dài.
Anh đang nỗ lực điều chỉnh tâm tình càng lúc càng kích động của mình, để tránh bầu không khí hòa bình này vì những lời nói của anh mà trở nên căng thẳng.
Phỉ Nhi nghe Bắc Minh Thiện nói xong một tràng dài, dường như có một cảm giác.
“Thiện, anh một tiếng lại một tiếng gọi ‘Hạnh Nguyên’, khiến em nghe mà tim nguội lạnh. Em không bảo anh không được chăm lo cho cô ta cùng các con của anh. Bởi vì suy cho cùng thì các con cũng là cốt nhục của anh. Nhưng mà, em cảm thấy anh đang không rõ ràng, giữa anh với cô ta, ngoài các con ra thì không còn quan hệ gì nữa. Anh không cần phải làm nhiều chuyện cho cô ta như thế. Anh có cuộc sống riêng của anh, cô ta cũng có cuộc sống riêng của cô ta. Ví dụ chuyện cô ta vì tránh cho con trai dính mưa nên bị mắc mưa, thì đó cũng trách nhiệm của người làm mẹ như cô ta, chỗ nào cần anh đến bồi thường chứ!”