Nói xong anh ta bị người khác kéo vào trong cổng tòa án.
Vân Chi Lâm nhìn anh ta cười khẩy, rồi xoay người nói với phóng viên: “Mọi người thấy rồi đó, một người không khác gì tên lưu manh thế này, mà lại trở thành nguyên cáo, trước tiên không nói đến chuyện ai thắng ai thua trong vụ án, mà chỉ dựa vào nhân phẩm của anh ta, ai sẽ tin anh ta là người bị hại chứ?”
Nói xong, anh đẩy phóng viên qua hai bên: “Mong các bạn phóng viên nhường đường cho bạn tôi đi một lát, cảm ơn các bạn.”
Sau khi chứng kiến cảnh tượng lúc nãy, mọi người vốn đang nghiêng về phía Tam Hỗn, bỗng bị Vân Chi Lâm kéo về phía mình.
Sau khi mọi người đã nhường đường, Hình Uy từ từ lái xe vào trong cổng tòa án, rồi Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên cũng lái vào theo.
Khi mọi người đã có mặt ở tòa án, Vân Chi Lâm vội dẫn mấy người Bắc Minh Thiện đi tới cửa phòng hội nghị công cộng: “Mọi người ngồi đây nghỉ ngơi một lát, tôi đi tới chỗ thẩm phán một chút.”
Với những vụ án thế này, thì trước khi mở phiên tòa sẽ tiến hành hòa giải dân sự lần cuối, chỉ khi nào hòa giải vô hiệu mới tiến hành trình tự kế tiếp.
Hình Uy mở cửa ra, đi vào phòng trước, rồi tới Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên ôm xấp tài liệu đi sau cùng.
Bọn họ vừa đi vào, đã nhìn thấy nhóm người Tam Hỗn đang ngồi ở bên trong.
Hai bên liền nhìn thấy nhau, nhất là lúc nãy ở trước cổng tòa án còn xảy ra cảnh tượng kia, càng làm hai bên nổi nóng hơn.
Nhưng giờ mấy người Tam Hỗn không dám manh động nữa, lúc nãy trên đường đi từ cổng tòa án vào đây, luật sư của anh đã nhắc nhở anh không được gây chuyện nữa, bằng không rất có thể bọn họ vốn đang nắm giữ phần thắng sẽ bị thua.
Nên trong lòng anh luôn ghi nhớ câu này rất rõ ràng.
So với bọn họ, rõ ràng Bắc Minh Thiện và Hình Uy bình tĩnh hơn nhiều.
Chỉ có Cố Hạnh Nguyên vừa nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Tam Hỗn khi nhìn về phía mình, thì trong lòng hơi bất an. Dù cô cố gắng bình tĩnh thế nào, thì cô cũng là phụ nữ, nên năng lực vẫn có hạn khi đối mặt với hạng người xấu như này.
Bầu không khí yên tĩnh cứ duy trì như thế, năm phút sau, Vân Chi Lâm dẫn thẩm phán đi vào.
“Mọi người, trước khi mở phiên tòa tôi muốn hỏi lại mọi người lần nữa, rốt cuộc mọi người có muốn tiếp tục vụ kiện này không? Tôi đã xem qua toàn bộ vụ kiện rồi, thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ cần hai bên đều nhường nhịn, thì sẽ biến thành chuyện nhỏ thôi.” Thẩm phán nói xong thì nhìn hai bên, đợi ý kiến của mọi người.
Nhưng năm phút đã trôi qua, hai bên vẫn không có động tĩnh gì.
Thẩm phán nhìn Tam Hỗn trước, thấy nguyên cáo này ăn mặc như một tên lưu manh, thì thầm nhíu mày, không ngờ người thế này cũng có thể trở thành nguyên cáo, thật không còn gì để nói.
Ông nói với Tam Hỗn: “Nguyên cáo, có phải cậu vẫn muốn tiếp tục vụ kiện này đúng không?”
Tam Hỗn nhìn thẩm phán, rồi lưu manh nói: “Ngài thẩm phán, thật ra tôi không phải người không nói lý lẽ, nhưng tổng giám đốc Bắc Minh này nắm giữ sản nghiệp lớn như vậy, lại quá keo kiệt, chúng tôi chỉ muốn anh ta bồi thường tổn thất cho chúng tôi thôi, chứ đâu có ý gì khác. Nếu anh Bắc Minh đồng ý thì chúng tôi có thể rút đơn kiện.”
Thẩm phán gật đầu, rồi nhìn Bắc Minh Thiện nhẹ nhàng nói: “Cậu Bắc Minh, cậu cũng là người nổi tiếng trong thành phố A chúng ta, đâu cần phải đặt nặng chuyện nhỏ nhoi này, tôi thấy cậu cứ bồi thường cho họ một ít tiền là được.”
Không đợi Bắc Minh Thiện đáp lại, Hình Uy đã lên tiếng ngay: “Ngài thẩm phán, lúc nãy ông không nhìn thấy cảnh tượng trước cổng tòa án đâu, anh ta mà là người bị hại à, anh ta hoàn toàn là tên ăn vạ.”
Thẩm phán nghe vậy thì nói: “Hóa ra cậu Bắc Minh cũng không đồng ý hòa giải à?”
Nói xong, ông lật hai tờ tài liệu do luật sư hai bên gửi tới ở trong tay ra, rồi nhìn Bắc Minh Thiện nói: “Cậu Bắc Minh, chúng tôi đã xem qua tình huống cụ thể của vụ kiện này rồi.”
Dứt lời, tất cả những người có mặt tại đây đều nhìn về phía Bắc Minh Thiện.
Phòng hội nghị lại chìm trong sự im lặng lần nữa, một lúc sau, Bắc Minh Thiện gật đầu, rồi nhìn thẩm phán nói: “Trợ lý tôi nói rất đúng, dù tôi có tiền, nhưng không có nghĩa là tôi đồng ý chịu thiệt, nhất là với một người như vậy.”
“Xem ra cậu Bắc Minh cũng không hề muốn nhường nhịn. Nếu đã như vậy thì năm phút sau vụ kiện này sẽ được mở phiên tòa, mời hai bên làm tốt công tác chuẩn bị.” Nói xong, ông thu dọn tài liệu trong tay, rồi đứng dậy ra khỏi phòng hội nghị.
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên nhìn nhau, rồi nói với Bắc Minh Thiện: “Cậu Bắc Minh, chúng ta chuẩn bị ra tòa thôi.”
Tam Hỗn đang ngồi ở phía đối diện, đắc ý cười lạnh với Bắc Minh Thiện: “Cậu Bắc Minh, nếu anh muốn ra tòa với tôi, vậy thì anh mau chuẩn bị tiền đi, tôi không có nhiều thời gian đâu.”
Hình Uy thấy Tam Hỗn hống hách như thế thì siết chặt nắm đấm, anh thật sự rất muốn đánh anh ta một trận.
Năm phút sau...
Tam Hỗn và Bắc Minh Thiện lần lượt ngồi vào vị trí của nguyên cáo và bị cáo.
Vân Chi Lâm ngồi cạnh Bắc Minh Thiện, còn Hình Uy và Cố Hạnh Nguyên thì lần lượt ngồi bên cạnh hai người.
Thẩm phán thấy người hai bên đều tới đông đủ, thì gõ búa.
“Bắt đầu khai mạc phiên tòa.”
Luật sư đại diện cho nguyên cáo Tam Hỗn cầm tài liệu lên, rồi đứng dậy gật đầu với thẩm phán: “Thưa ngài thẩm phán, tôi đại diện cho nguyên cáo bên Công ty giải trí mới đệ đơn kiện bồi thường dân sự với anh Bắc Minh Thiện bên tập đoàn Bắc Minh thị.”
Rồi anh ta tường thuật lại mọi chuyện đã xảy ra vào hôm đó, cuối cùng anh ta nói: “Thưa ngài thẩm phán, giờ tôi xin mời thân chủ của tôi, cũng chính là người bị hại đưa ra lời khai trước tòa.”
Tam Hỗn chỉnh lại quần áo trên người mình, cũng thu liễm lại vẻ mặt lưu manh rồi nói: “Thưa ngài thẩm phán, tôi vốn là một phóng viên, tất nhiên ở đâu có tin tức thì tôi sẽ chạy tới đó, đây là đặc thù công việc của chúng tôi. Nhưng tôi không ngờ anh Bắc Minh không chịu tiếp nhận phỏng vấn thì thôi đi, anh ta hoàn toàn có thể tránh đi đường khác, hoặc bảo vệ sĩ mở đường cho anh ta cũng được. Tôi thật sự không ngờ anh Bắc Minh vốn là một người nổi tiếng, nhưng lại thô lỗ cướp máy quay của tôi, rồi ném xuống đất, không những thế, anh ta còn giẫm lên nó nữa. Hành động này của anh ta đã phá hủy rất nhiều tài liệu quan trọng của tôi.”
Nói đến đây, Tam Hỗn còn hơi khiêu khích nhìn Bắc Minh Thiện.
Nhưng Bắc Minh Thiện không hề nhìn anh ta, mà dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, có điều khóe miệng anh lại nở nụ cười khẩy.
Đúng lúc này, Vân Chi Lâm đứng dậy nói: “Thưa ngài thẩm phán, tôi có câu hỏi muốn hỏi nguyên cáo.”
Thẩm phán gật đầu: “Luật sư có vấn đề gì thì cứ hỏi đi.”
Vân Chi Lâm nhìn Tam Hỗn rồi hỏi: “Lúc nãy anh nói rất dễ nghe, hoàn toàn xem mình là người bị hại vô tội. Nhưng tôi có vấn đề này muốn nói cho mọi người biết, sở dĩ anh Bắc Minh ném máy quay xuống đất là vì nguyên cáo đã làm ra một số hành động quá kích, chọc tức đương sự Bắc Minh của tôi, nên anh ấy mới phản ứng quá khích như thế.”
Tam Hỗn vừa nghe thấy thế thì căng thẳng, trừng mắt chỉ vào mặt Vân Chi Lâm: “Anh nói rõ ra cho tôi, tại sao tôi lại quá khích, chẳng lẽ anh nói việc tôi quay anh ta là quá khích à, thật nực cười, lúc đó có rất nhiều người có mặt ở đó, bọn họ đều có thể làm chứng cho tôi.”
Vân Chi Lâm nhìn anh ta khẽ cười: “Anh nói rất đúng, lúc đó có rất nhiều phóng viên, cũng có không ít người có hành động quá trớn, nhưng tại sao đương sự Bắc Minh của tôi không đập máy quay người khác, mà cứ nhất quyết đập một mình anh, anh có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý không?”
“Chuyện này...” Tam Hỗn bị hỏi thế thì cứng họng, sau đó ánh mắt anh ta hiện lên vẻ hơi căng thẳng: “Có lẽ là do tôi xui xẻo.”
“Hay cho câu xui xẻo, tôi có một số chứng cứ muốn cho mọi người xem thử, rốt cuộc vị đương sự này xui xẻo đến cỡ nào?” Vân Chi Lâm nói xong thì lấy mấy bức ảnh trong tay ra.
“Mấy bức ảnh này đều được chụp vào ngày hôm đó, đương sự Bắc Minh Thiện của tôi đang đi ra từ trong bệnh viện. Tại sao anh ấy lại đi ra từ trong đó, là bởi vì vào buổi sáng lúc anh ấy chuẩn bị kết hôn, đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, làm bà cụ Bắc Minh phải nhập viện, lúc đó anh ấy hoàn toàn không có tâm trạng để tiếp nhận bất kỳ bài phỏng vấn nào. Rất nhiều phóng viên đã ngừng hành động này lại, nhưng nguyên cáo không những không dừng tay, mà còn đuổi theo anh ấy, cố ý hỏi những câu hỏi làm đương sự tôi cảm thấy khó chịu trong lòng. Thưa ngài thẩm phán, ngài nói xem dưới tình huống đó, ai sẽ không tức giận chứ?”
Tam Hỗn định nói gì đó, nhưng bị luật sư của anh ta vươn tay ngăn cản, sợ anh ta sẽ nói lỡ miệng.
Rồi luật sư của anh ta đứng dậy nói: “Thưa ngài thẩm phán, đương sự của tôi là một phóng viên, tất nhiên phải đào ra chân tướng sự thật, bình thường sẽ làm việc quên mình, đây là tinh thần tận tâm với công việc, sao có thể nói là làm những hành động quá khích với bị cáo chứ?”
Anh ta nói đến đây thì nhìn Vân Chi Lâm khẽ cười hỏi: “Xin hỏi luật sư đối phương, anh lấy chứng cứ này ở đâu ra?”
Vừa nhắc đến chứng cứ, Vân Chi Lâm liền cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, rồi thản nhiên nói: “Tôi vốn có một bằng chứng, do trợ lý của tôi lấy được từ chỗ nguyên cáo, đó là một đoạn ghi âm do chính miệng anh ta thừa nhận. Nhưng sau đó bỗng xảy ra một số chuyện nên bằng chứng này đã bị tiêu hủy.”
“Đúng vậy, tôi có thể chứng minh chuyện này.” Cố Hạnh Nguyên không thể nhẫn nhịn được nữa, nên nghiêm mặt đứng dậy.
Bắc Minh Thiện thấy Cố Hạnh Nguyên tức giận đứng dậy thì khẽ nhíu mày, cô đứng dậy vào lúc này thật sự không đúng lúc, rất dễ trở thành mục tiêu để luật sư đối phương công kích.
Vân Chi Lâm nghiêng đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên đang đứng bên cạnh, rồi nói nhỏ với cô: “Ai bảo em nhiều chuyện, mau ngồi xuống đi!”
Thẩm phán nhìn cô gái mới đứng dậy rồi hỏi: “Cô gái này, xin hỏi cô là ai?”
Vân Chi Lâm vội đáp lại: “Thưa ngài thẩm phán, đây là trợ lý của tôi. Chứng cứ mà tôi đưa lên lúc nãy cũng là do cô ấy lấy được.”
Thẩm phán gật đầu.
Đúng lúc này, luật sư đối phương bỗng cười to: “Ha ha, chứng cứ bị tiêu hủy rồi. Các anh đang song kiếm hợp bích hay đang bịa chuyện thế, đúng là hai con người không có nhân tính.”
Nói đến đây, anh ta bỗng thu hồi vẻ mặt tươi cười rồi nhìn thẩm phán: “Thưa ngài thẩm phán, quả thật cô gái mới đứng dậy lúc nãy đã từng xuất hiện trong Công ty giải trí mới của nguyên cáo, nhưng lúc đó cô ta lấy danh nghĩa tới xin việc, cố ý tiếp cận đương sự của tôi, hơn nữa còn có ý định dụ dỗ anh ấy. Nhưng sau đó không thực hiện được, nên mới trả đũa lại.”
Tam Hỗn nghe vậy thì nhìn Cố Hạnh Nguyên, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Cố Hạnh Nguyên tức đến đỏ mặt: “Anh nói bậy, sao tôi lại đi dụ dỗ anh ta, tôi làm vậy là vì muốn điều tra ra chân tướng.”
“Cô đi thu thập chứng cứ điều tra chân tướng? Nói vậy là vì muốn lấy được chứng cứ, cô có thể một mình đi bar cùng một tốp đàn ông, hơn nữa còn uống không ít rượu, tôi thật sự không biết cô dùng cách gì để lấy được chứng cứ?”
“Anh...” Cố Hạnh Nguyên chỉ tay về phía luật sư đối phương, tức đến mức không nói nên lời.
Vân Chi Lâm vội kéo cô ngồi xuống ghế, không ngờ luật sư đối phương lại gian xảo di chuyển mục tiêu, chĩa hết mũi nhọn về phía Cố Hạnh Nguyên, vì muốn thu thập chứng cứ mà không từ một thủ đoạn, nếu cứ thế này, dù cô có đưa ra lời khai cũng sẽ bị chất vấn không đáng tin.