Mục lục
Nhiệm Vụ Sinh Đẻ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt của hai người sau một giây ngắn ngủi gặp nhau, ánh mắt Bắc Minh Thiện lại dời đi, anh nhìn Bạch Điệp Quý nói: “Xem ra, ở vấn đề mắt nhìn, tôi không bằng lão Bạch rồi.”

Bạch Điệp Quý vừa nghe được lời nói của Tô Ánh Uyển, trong lòng ít nhiều vẫn có chút không vui. Nhưng anh ta vẫn luôn một lòng với cô ta, không biết có phải là cô ta còn không phát hiện, hay là nó biết rõ nhưng cuối cùng cũng không quên được Bắc Minh Thiện.

Nhìn thấy Bắc Minh Thiện nhìn mình, nụ cười trên mặt anh ta cứng ngắc: “Bắc Minh Nhị, vẫn là nói đùa thôi. Nguyên kém chỗ nào chứ? Vừa là luật sư, vừa là tác giả có danh tiếng, bây giờ còn là tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh thị. Với tài hoa của cô ấy, có thể bỏ xa tớ và Sở Nhị mấy cái ngã tư rồi.”

Bắc Minh Thiện nghe xong lời này, thoạt nhìn rất thích, hài lòng gật đầu. Không cần nói, Cố Hạnh Nguyên sở dĩ có được thành tựu thế này, cũng là kết quả anh ép ra. Dĩ nhiên đối với Bắc Minh Thiện mà nói, cái này không gọi là ép, mà là đang xúc tiến rèn luyện cá nhân hàng ngày và năng lực của cô.

Tô Ánh Uyển vừa nghe Bạch Điệp Quý khen Cố Hạnh Nguyên trước mặt mình, sự ghen tuông giữa phụ nữ với nhau vọt lên đầu.

Cô ấy kéo căng gương mặt nhỏ nhắn, đi đến trước bàn trà, xoay người nâng cốc nặng nề đặt lên bàn.

***

Khay rượu bị Tô Ánh Uyển đặt mạnh lên bàn, rượu trong cốc sánh ra không ít. Sau đó cô ấy liếc Bạch Điệp Quý một cái rồi rời đi.

“Ai nha nha, thật là đáng tiếc.” Sở Dung Triết vô cùng không thích nhìn thấy rượu sánh ra, dáng vẻ tiếc hận. Anh ta nhìn Tô Ánh Uyển rời đi, vội vàng dùng cùi chỏ chọt vào ngực Lão Bạch: “Lão Bạch, cậu đây là làm người ta tức giận rồi. Cậu ngốc sao, ai lại ở trước mặt một người phụ nữ khen một người phụ nữ khác tốt. Mau đuổi theo dỗ người ta đi.”

“Lão Bạch, cậu có phải vẫn còn chú ý đoạn thời gian kia giữa tớ với cô ấy. Kỳ thật giữa chúng tớ không có gì, tớ vẫn luôn xem cô ấy như em gái.” Bắc Minh Thiện hiếm khi mở miệng khuyên mấy chuyện này.

Tục ngữ nói: “Nghe lời khuyên, ăn no cơm.” không cần bọn họ nói, Bạch Điệp Quý trong lòng cũng hiểu. Đối với chuyện giữa Bắc Minh Thiện và Tô Ánh Uyển, chẳng qua cũng chỉ là một mình Tô Ánh Uyển tình nguyện mà thôi.

Về phần có mặt mũi hay không, các anh em cũng đã tán thành mình đuổi theo cô ấy, vậy thì còn có gì để nói. Cũng không phải người vì sĩ diện mà làm khổ thân.

“Hai người từ từ uống, tớ đi một lúc rồi về.” Anh ta nói xong đứng lên, tìm phương hướng Tô Ánh Uyển rời đi đuổi theo.

Lão Bạch đi rồi, trong phòng chỉ còn Bắc Minh Thiện và Sở Dung Triết.

Về cái đề tài vừa rồi, Sở Dung Triết cũng không định chấm dứt. Anh ta cầm một ly rượu đuôi gà, uống một hớp nhỏ sau đó nới với Bắc Min Thiện: “Bắc Minh Nhị, chim nhỏ thanh xuân của cậu đâu rồi, sao chưa từng nghe cậu nhắc đến.”

Bắc Minh Thiện cũng cầm một ly rượu, anh nhìn bên ngoài là một loại chất lỏng giống như cầu vồng. Nếu như nói cuộc đời của người khác giống với ly rượu này, vậy của mình có lẽ chỉ là một ly nước chanh, chua chua chát chát. Đây cũng là chuyện mà anh chưa bao giờ muốn nói với bất kỳ ai khác, thậm chí ngay cả mình cũng không muốn nhớ đến.

Anh rất muốn nhấm nháp thời gian như cầu vồng đó, mặc dù đã không còn cơ hội nữa rồi.

Trầm mặc không nói, hơi ngửa đầu uống một ly nữa, giống như là uống xong một cầu vồng, mặc dù không thể lần nữa trải qua thời gian trước đó, nhưng lại có thể giải thoát cuộc sống sau này ra khỏi lo lắng.

Sở Nhị chỉ ngây ngốc nhìn Bắc Minh Thiện quan sát rượu nửa ngày rồi uống cạn, sau đó không nói câu nói.

“Này, Bắc Minh Nhị, cậu không thể nói hai câu sao.”

Bắc Minh Thiện đặt ly rượu xuống, quay đầu nhìn Sở Nhị, sau đó khoát tay gọi nhân viên phục vụ vừa mới đi qua cửa, chọn hai ly rượu trên menu cậu ta mang đến.

Nhân viên phục vụ gật nhẹ đầu: “Vâng thưa ngài, lập tức đưa đến.”

“Bắc Minh Nhị, rượu đã đủ nhiều rồi, còn gọi cái gì. Đây cũng không phải là phong cách của cậu. Cho dù là cậu giải thoát rồi, cũng không cần phóng túng vậy chứ.”

Rất nhanh, nhân viên phục vụ mang rượu đến, một ly đặt trước mặt Bắc Minh Thiện, một ly đặt trước mặt Sở Dung Triết.

Bắc Minh Thiện bưng ly rượu lên: “Sở Nhị, không phải cậu muốn biết chim nhỏ thanh xuân của tớ sao, uống cái này trước rồi lại nói.”

Sở Dung Triết bưng ly rượu, dựa vào ánh sáng không quá sáng quan sát một lượt, thấy cũng không có gì đặc biệt, sau đó ngửa đầu uống hết.

Rượu đi xuống bụng, chợt cảm thấy chua xót khó tả. Anh ta nhếch mép, lông mày cũng sắp nhíu lại thành một khối.

Ngay sau đó anh ta vội vàng nâng rượu khác trên bàn lên, ực một hớp xuống mới có thể che phủ lại hương vị chua xót này.

“Bắc Minh Nhị, cậu đang làm trò gì vậy.”

Anh ta ai oán nói.

Nhưng đồng thời, anh ta cũng bắt gặp Bắc Minh Thiện từ từ chậm rãi uống ly rượu kia. Cuối cùng thả ly rượu rỗng xuống: “Đây chính là chim nhỏ thanh xuân của tớ.

***

Trong phòng bao của quán bar Zeus, Sở Dung Triết cứ như vậy trơ mắt nhìn Bắc Minh Thiện bảo nhân viên phục vụ mang đến mấy ly rượu giống thế, sau đó uống một ly lại một ly.

Anh ta cau mày nhìn Bắc Minh Thiện, thực đúng là không thể nào tưởng được, chua xót khó tả như vậy, thế mà còn có thể uống được.

“Ai ai, Bắc Minh Nhị bây giờ cậu cởi bỏ trọng trách, cũng không thể uống như vậy. Ham mê thứ trong ly cũng không phải là một loại phong cách. Được rồi được rồi, đừng uống nữa.” Nói xong, anh ta tự tay đoạt lấy cái ly trong tay Bắc Minh Thiện.

Nếu là lúc khác, anh ta chưa hẳn dám làm như vậy. Anh ta cũng hiểu rõ tính của Bắc Minh Thiện, đoạt đồ từ trong tay anh có độ mạo hiểm rất lớn.

Thế nhưng lần này anh ta vẫn làm như vậy, mặc dù bọn họ là đám bạn xấu tốt nhất, chỉ là mấy chuyện đơn giản nói ra với nhau là xong, trên phương diện trái phải rõ ràng, quan điểm của bọn họ vẫn vô cùng sáng suốt.

Bắc Minh Thiện đưa tay muốn cướp cái ly lại: “Được lắm tên nhóc này, lúc nào mà lớn gan vậy, dám đoạt đồ của tôi.”

Sở Dung Triết vươn một tay ra bắt lấy tay Bắc Minh Thiện, một tay khác cầm ly, hơi ngửa đầu nâng ly uống cạn, sau đó nhếch mép một cái: “Được rồi, uống hết rồi.”

Lúc này, Bạch Điệp Quý đã quay lại, đương nhiên Tô Ánh Uyển cũng được anh ta dỗ về, đang đi theo sau lưng anh ta.

Anh ta nhìn thấy trên bàn đã nhiều thêm mấy cái ly không, lại nhìn thấy một tay Sở Dung Triết cầm lấy cổ tay của Bắc Minh Thiện, mà tay kia của Bắc Minh Thiện vẫn còn vươn về phía Sở Dung Triết.

Hai tên này là đang diễn kịch sao. Bạch Điệp Quý nhíu mày lại: “Đây là chuyện gì thế? Sao tớ vừa ra ngoài một lát, hai người đã động tay động chân rồi?”

Sở Dung Triết quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng đau khổ: “Lão Bạch, đến giúp một tay, làm cái người Bắc Minh Nhị này yên lặng một lát. Vừa rồi đều là do tớ đây thối mồm. Tớ hỏi cậu ấy là chim nhỏ thanh xuân ở đâu. Vậy là, cậu xem trên bàn này, mấy cái ly trống đều ở đó.”

“A, không nhìn ra được, thì ra Bắc Minh Nhị là sống với mấy ly rượu, tôi cũng nếm thử xem đấy rốt cuộc là cái thứ gì.” Nói xong, anh ta gọi nhân viên phục vụ ở cửa đến, bưng lên hai ly rượu như vừa rồi.

Ông chủ lên tiếng, nhân viên phục vụ không dám chậm trễ, nhanh chóng bưng hai ly rượu lên.

“Đến đây, hai chúng ta cũng nếm thử xem.” Bạch Điệp Quý đưa cho Tô Ánh Uyển một ly.

Uống được một nửa, Lão Bạch cũng có chút không chịu nổi: “Trách không được cái người Bắc Minh Nhị này lại kỳ kỳ quái quái như vậy, ngay cả khẩu vị của cậu ấy cũng quái như vậy.”

Chỉ có Tô Ánh Uyển sau khi uống xong ly rượu này, cô dường như cảm nhận được gì đó, trong ánh mắt nhìn Bắc Minh Thiện lộ vẻ đồng cảm.

Bắc Minh Thiện cũng không uống rượu, chỉ có điều là muốn mượn rượu phát ra những tích tụ trong lòng.

Một phút trước còn say như ma men, giây sau lại trở nên tỉnh táo hơn bất kỳ ai ở đây.

“Tớ nói này Bắc Minh Nhị, bước tiếp theo cậu định làm gì? Tớ cũng biết, cậu không phải là loại người có thể rãnh rỗi được.”

Bắc Minh Thiện duỗi cái lưng mệt mỏi: “Tớ? Cũng đã bận rộn nhiều năm như vậy, thả lỏng mấy ngày rồi lại nói sau. Về phần chuyện sau này, vậy thì để sau này rồi lại nghĩ.”

“Đúng là không nhìn ra, Bắc Minh Nhị cậu còn là người nắm được thì buông được. Được rồi, những thứ khác chúng tớ cũng không nói nữa, cạn một ly vì cậu thoát khỏi biển khổ. A? Rượu đi đâu hết rồi…” Sở Dung Triết nói xong bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

*

Cuối cùng xem như là chịu đựng xong ngày đầu tiên ở Bắc Minh thị, hôm nay đối với Cố Hạnh Nguyên mà nói là khác biệt với trước kia.

Lúc quay về biệt thự, thật sự cảm giác tinh thần và thể xác có chút mệt mỏi rồi. Cô và Hình Uy một trước một sau vào cửa, lúc đang muốn gõ cửa, cửa đã mở ra.

Người đứng bên trong làm cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc.

***

Xem như là đeo lên cái danh hiệu tổng giám đốc Bắc Minh thị này rồi, hôm nay mặc dù không xảy ra chuyện lớn gì, nhưng vẫn dự đoán sẽ xảy ra.

Tiếng phản đối mặc dù không lớn, nhưng đã có hai nhân vật lộ rõ lập trường rồi. Cái người được Hình Uy gọi là “Chú Trường Khánh”, lão thần của Bắc Minh thị, mặc dù không biết rõ ông ta có có nhiêu năng lượng, nhưng khẳng định không phải là người hiền lành.

Về phần Bắc Minh Diệp Long…

Đúng là nghĩ lại cũng có chút nhức đầu, người yêu ngày xưa, hôm nay lại biến thành đối thủ rõ ràng. Quá khứ của bọn họ tốt như vậy.

Nhưng mà bây giờ tại sao mình nhìn anh ta cũng không thuận mắt nữa, dù là làm cái gì cũng không thuận mắt.

Có lẽ Cố Hạnh Nguyên bây giờ vẫn chưa rõ ràng ý thức được, nội tâm của cô trong quá trình tiếp xúc thời gian dài với Bắc Minh Thiện, có chút thiên vị anh, dù là cô chừa từng thừa nhận.

Bây giờ, đứng ở bên ngoài, nhìn Bắc Minh Thiện đứng bên trong, cảm thấy kinh ngạc, nhưng lại không cảm giác có chỗ nào không thích hợp.

Bắt đầu từ giây phút Bắc Minh Thiện tuyên bố với bên ngoài mình không còn là tổng giám đốc của Bắc Minh thị nữa, anh cũng trở thành người nhàn rỗi. Dù là xuất hiện ở đâu, dù là làm cái gì cũng không khiến người khác bất ngờ nữa.

Chỉ có điều, Cố Hạnh Nguyện càng quan tâm hơn là hôm nay anh xuất hiện ở đây có mục đích gì.

“Bắc Minh Thiện! Không phải giữa chúng ta đã nói xong rồi sao, tôi làm cái chức tổng giám đốc nát này của anh, anh sẽ để chọn bọn nhỏ ở cùng với tôi. Bây giờ anh lại ở đây là có ý gì, chẳng lẽ muốn lật lọng sao, nếu như vậy, ngay mai tôi sẽ lại triệu tập đám người kia đến, mở lại một cuộc họp báo mới.”

Bắc Minh Thiện có vẻ rất nhẹ nhàng, một tay anh chống ở khung cửa, rượu cồn làm loạn trong bụng, cô đứng trước mặt anh có chút mông lung, giống như ảo cảnh, lại thêm mấy phần mỹ cảm.

Cố Hạnh Nguyên cau mày lại, không biết làm sao, cũng cảm giác được sau lưng mình có một luồng khí lạnh.

Ánh mắt kia của anh….giống như là mỗi lần anh muốn cùng mình…

Có câu gọi là: No đủ sinh…Bây giờ để hình dung tên chó này đúng là quá chính xác.

Bắc Minh Thiện mỉm cười với cô: “Không sai, hiệp định giữa chúng ta là như thế. Nhưng mà tôi chưa từng nói tôi không đến thăm bọn nhỏ mà.”

Hình Uy đi theo phía sau Cố Hạnh Nguyên, cái này gọi là lươn lẹo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK