Từ khi Cửu Cửu trông thấy con búp bê này, đã thích đến mức không nỡ buông tay.
Cố Hạnh Nguyên ôm chặt lấy con mình, đặt xuống một nụ hôn ở trên trán: “Bảo bối nhỏ của chúng ta lợi hại như vậy sao? Có thể giúp dì Anna nấu cơm. Đây chính là lợi hại hơn Trình Trình và Dương Dương nha, ai trong hai người họ cũng đều không làm được.”
Cửu Cửu suy nghĩ thật lâu sau đó ngẩng cao đầu, bày ra dáng vẻ rất kiêu ngạo: “Đó là điều đương nhiên, họ đều là đồ ngốc, còn con là đầu bếp nhỏ. Chờ con học dì Anna thêm một vài lần thì sẽ nấu được cơm cho mẹ ăn. Anh Trinh Trình và anh Dương Dương nếu muốn ăn con đều không cho…”
“Hey, không cho chúng ta cái gì vậy? Em gái có đồ ăn mà không chia sẻ muốn ăn mảnh một mình, đây không phải là một đứa trẻ tốt nha.” Giọng nói của Dương Dương truyền vào từ ngoài cửa, thật sự lo lắng không yên giống như chú khỉ con sắp bị thiêu mất cái đuôi.
Cố Hạnh Nguyên quay đầu lại nhìn thấy Dương Dương đang từ cửa đi vào, Trình Trình đi theo ở phía sau. Chúng là vừa mới đi học về.
Hai ngày nay cô vẫn luôn không có thời gian đưa đón bọn trẻ đi học, trách nhiệm này đều là do một mình Hình Uy đảm đương.
“Con đó, nghe nhắc đến chủ đề thức ăn phản ứng nhanh như vậy. Mẹ sao thấy con gặp phải chuyện khác thì không có phản ứng giống như vậy chứ. Con nhìn Trình Trình và Cửu Cửu, họ đều khiến cho mẹ bớt lo lắng không ít.
Dương Dương nhìn Cố Hạnh Nguyên cảm thấy không phục, bĩu môi: “Bọn họ là bọn họ, con là con, đó là một pháo hoa khác…”
Đứa trẻ này từ khi nào lại nghe qua bài hát “Anh” rồi. Cô thật sự là nhìn không ra tiểu tử này từ khi nào lại có sở thích nghe nhạc. Vấn đề cậu nghe còn là nghe những bài hát không phù hợp với lứa tuổi.
Ở tuổi của cậu nên nghe những bài hát gì đó thích hợp như: “tay trái, tay phải, động tác chậm…”. Hình như nó gọi là TF….
“Mau đi làm bài tập đi.” Cố Hạnh Nguyên nghiêm khắc vỗ một cái lên cái mông nhỏ.
“Mẹ à, làm sao mẹ xuống tay càng lúc càng mạnh hơn. Ở trường học con đã làm xong bài tập rồi có được không…” Dương Dương nhăn mày, cậu không thích mẹ dùng phương thức như vậy thay cho lời ‘chào hỏi’ bản thân mình.
Cố Hạnh Nguyên bày ra dáng vẻ vô cùng kinh ngạc: “Không phải con vẫn luôn làm xong bài tập trước giờ đi ngủ chỉ một giờ thôi sao? Hôm nay đầu óc thế nào lại minh mẫn làm xong nhanh như vậy?”
Cảm giác giữa cuộc trò chuyện của mẹ con họ vĩnh viễn đều không thể hòa hợp được dù chỉ một chút.
Cửu Cửu vẫn đang ở trong lòng của mẹ, khiến Trình Trình ở một bên cảm thấy nhất thời không nói lên lời.
Có điều họ dường như đã đạt tới chung một loại nhận thức: Trình độ nào đó của Dương Dương ắt hẳn là được di truyền từ mẹ. Nhưng mà loại gen này cũng chỉ xuất hiện trên người của Dương Dương.
Ăn cơm tối xong, Cố Hạnh Nguyên rất ít khi để cho ba đứa nhỏ ở cùng nhau trong phòng khách dưới lầu một, cùng với ba người Anna, Lạc Kiều, Hình Uy ở bên nhau.
“Mẹ à, hôm nay là ngày gì sao? Có phải mẹ muốn tổ chức họp gia đình phải không? Gia đình của Ngô Tiểu Nhị cũng thường xuyên tổ chức những buổi sum họp gia đình.” Dương Dương ngồi trên ghế sofa, thả lỏng hai chân buông xuống lắc lắc đung đưa.
“Ngô Tiểu Nhị? Cái tên ngày nghe thật quen tai nha.” Cố Hạnh Nguyên suy nghĩ một chút sau đó chợt nhận ra: “A! Ba của cậu ấy có phải là gọi là…Ông chủ Ngô, ông chủ mỏ than gì đó đúng không?”
Nói xong câu này, Trình Trình cũng nhớ ra: “Mẹ, cậu ấy chính là người mà Dương Dương nói.”
“Bạn nhỏ Dương Dương, thật xin lỗi. Chúng ta không có thời gian để tụ họp gì đó, chỉ là hôm nay các con rất nghe lời, nên thưởng cho các con có thể ở bên nhau cùng xem tivi.” Trong lòng Lạc Kiều ôm tiểu bảo bảo, cô và Dương Dương trông giống như là đôi bạn tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu.
Mỗi ngày nếu như không có lời tranh cãi, đối với bọn họ mới thật sự cảm thấy vô cùng trống trải. Giống như thiếu đi mất thứ gì đó.
Những người khác đối với việc này đều đã thành thói quen.
Khi mọi người vẫn đang tranh cãi nhau, đột nhiên ngoài cửa biệt thự vang lên: “Ding ding…”
Muộn thế này ai còn tới đây? Bọn họ dường như cũng rất ít liên lạc với người khác, ngoại trừ Vân Chi Lâm ra…
“Ba Chi Lâm tới sao?” Phản ứng đầu tiên của Trình Trình là nghĩ đến người này. Đã rất lâu không nhìn thấy ba, nói chuyện cũng chỉ là nói vài câu ngắn gọn qua điện thoại, đối với cậu hoặc là Dương Dương thật sự là hơi nhớ ba rồi.
“Sẽ không phải là ba Chi Lâm tới chứ, con đi mở cửa, con đi xem…” Dương Dương thật sự là cậu nhóc không chịu ngồi yên, cùng Lạc Kiều tranh cãi, cậu tựa hồ không chiếm được chút tiện nghi nào.
Dứt khoát không thèm để ý tới cô nữa, như một làn khói chạy về phía cửa.
Bốn người lớn liếc nhìn nhau một cái, họ cũng không biết người đến sẽ là ai.
“Chẳng lẽ cậu chủ Chi Lâm thật sự tới đây, anh ấy có thông tin mới sao?” Trong lòng Hình Uy càng hi vọng mong chờ, nếu như đúng là Vân Chi Lâm tới, nhất định có tin tốt.
Nếu không vì sao anh ấy không trực tiếp gọi điện thoại mà lại tự mình đến đây chứ.
Đương nhiên, cậu không hy vọng có một tình huống xuất hiện ngược lại.
Ngược lại là Lạc Kiều, vừa nghe tiếng gõ cửa đã nghĩ đến có thể sẽ là Vân Chi Lâm, cô nhanh chóng đưa đứa nhỏ trong lòng mình giao cho Anna tạm thời chăm sóc, sau đó vội vàng chỉnh trang lại bản thân, quần áo một chút.
“Kiều Kiều, cậu đang làm gì vậy? Lúc cậu gặp Hình Uy cũng chưa thấy cậu hưng phấn thế này.” Cố Hạnh Nguyên trêu đùa nhìn cô.
Câu nói này nhưng làm cho Hình Uy đỏ mặt, không phải bởi vì anh ăn giấm của Vân Chi Lâm, trong lòng anh vẫn luôn rõ Lạc Kiều và Vân Chi Lâm cũng chỉ giống như quan hệ anh em mà thôi.
“Ôi, làm gì có ai như cậu chơi khỉ không sợ đông. Quan hệ giữa tớ và anh ấy chỉ là nam nữ bình thường mà thôi. Hơn nữa tớ cũng đã có tiểu uy thần, bây giờ cũng được xem như người đẹp hết thời, đâu còn có mị lực lớn như vậy…” Lạc Kiều vừa nói vừa bày ra một bộ bất đắc dĩ.
“Mẹ mẹ, ba Chi Lâm đem tin gì tới hả?” Đối mặt với người lớn đang không ngừng trêu chọc nhau, Trình Trình nhưng chỉ để ý Hình Uy một câu cũng không nói.
Cậu cho rằng người lớn muốn quây quần cùng một chỗ bởi vì muốn đợi ba Chi Lâm đem tin tức tới cho mọi người.
“Việc này…” Cố Hạnh Nguyên đối mặt với Trình Trình, thật sự không biết nên giải thích những chuyện này như thế nào với cậu.
Chuyện của Bắc Minh Mặc vẫn luôn giữ bí mật hoàn toàn đối với bọn trẻ.
“Thật ra cũng không có gì, trước đây nhờ ba Chi Lâm mua giúp sữa bột ở nước ngoài. Không phải cháu cũng nhìn thấy rồi sao? Bây giờ những thứ này ở trong nước đều làm lòng người lo lắng không được an toàn. Bây giờ hàng ngoại mới là hàng được săn đón nhất.” Vẫn là đầu óc Lạc Kiều đã sớm nghĩ ra một lý do để lấp liếm cho qua chuyện.
Rất may phong trào dùng đồ hải ngoại gần đây vẫn chưa có qua, nếu như muốn mua vài hộp sữa bột vậy thì cũng là điều bình thường không có gì khả nghi.
Cửa ải này của Trình Trình xem như đã qua, không chỉ là Lạc Kiều, mà cả ba người họ cũng đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Giống như Cố Hạnh Nguyên, họ đều không muốn để bọn trẻ biết tin xấu. Bây giờ bọn họ giống như những gia đình đơn thân, mặc dù không phải lo ăn mặc, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy những đứa trẻ sống trong gia đình đầy đủ hoàn mỹ khác sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Chỉ muốn ba đứa trẻ của họ luôn đối mặt với người lớn bằng dáng vẻ đáng yêu không lo nghĩ, còn họ đều dùng cách thức che giấu nỗi đau kia giữ lại ở trong lòng.
Dương Dương như một làn khỏi chạy tới của, trước khi cậu mở cửa tiếng chuông cửa lại vang lên ba tiếng.
“Đến rồi, đến rồi…Nhấn chuông cửa như thế sớm muộn cũng sẽ bị hỏng. Đến lúc đó ba đền cho con nha.” Trước đây cậu nói chuyện cùng Vân Chi Lâm vẫn luôn tùy tiện thoải mái, không có chút nào cần phải kiêng dè. So với việc nói chuyện cùng với mẹ thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nhưng mà khi cậu kiễng chân lên nắm lấy tay chốt, từ từ mở cánh cửa ra, cậu nhìn thấy người đàn ông cao to đứng bên ngoài, đầu tiên là hơi sửng sốt sau đó khóe miệng dần dần muốn nhếch lên đến tận mang tai.
Dương Dương nhìn thấy người tới trong lòng lập tức như hoa nở: “Sư phụ! Sao người lại tới đây? Đã lâu không được gặp thầy, dường như thầy bắt nắng đen hơn rồi…”
Người đứng ở ngoài cửa chính là Lạc Hàn, cũng là anh trai của Lạc Kiều, thầy giáo dạy gia sư của Dương Dương. Từ lần trước sau khi thầy rời đi cũng chưa từng xuất hiện.
Dương Dương cũng muốn gọi điện thoại cho thầy nhưng không biết vì sao điện thoại đều báo bận. Sau đó gọi thêm vài lần, cuối cùng vẫn là từ bỏ.
Hôm nay, thấy thầy tới đây thật sự là một chuyện vui ngoài ý muốn.
Nghe thấy Dương Dương ở ngoài cửa kêu la om sòm, nhưng mọi người ngồi trong phòng khách cũng không nghe rõ cậu đang ở ngoài hét cái gì. Thật ra là đang nghĩ: Không phải Vân Chi Lâm tới sao? Sao phải ầm ĩ như vậy?
Lạc Hàn đứng ngoài cửa mỉm cười, cúi đầu nhìn Dương Dương sau đó vươn tay đặt trên đầu đứa nhỏ xoa nhẹ: “Đúng, chúng ta đã lâu không gặp, so với lúc trước khi tôi rời khỏi thì bây giờ em đã mập hơn một chút rồi. Có phải bình thường không chịu rèn luyện không?”
Vừa nói anh vừa nhéo nhẹ lên cánh tay nhỏ của Dương Dương.
“Em rất nghe lời đó, mỗi ngày đều luyện tập. Đối với vấn đề mập hơn chút là do…hi hi, không có cách nào kiềm chế trước cám dỗ của đồ ăn ngon.” Dương Dương một bên vừa nhéo nhéo miếng thịt trên cánh tay của mình một bên hơi xấu hổ đưa một bàn tay trống không đi xoa cái bụng của mình.
Sau khi ở ngoài cửa qua lại vài lời, cuối cùng nên để mọi người ở bên trong biết người đến rốt cuộc là ai.
“Nguy rồi! Anh của tôi tới rồi, phải làm sao? Làm sao đây? Hay là tôi trước tiên nên đi lên lầu tránh một chút…” Lạc Kiều vừa nghe thấy giọng nói của Lạc Hàn lập tức giống như một con kiến bị rang trên chảo, tay chân bắt đầu luống cuống quay ngược quay xuôi.
“Cẩn thận thai nhi, cẩn thận đứa nhỏ. Bộ dạng bây giờ của cô còn có thể chạy đi đâu được.” Cố Hạnh Nguyên khẩn trương nhắc nhở cô, nếu không thì, không ai biết được chỉ vì muốn trốn anh trai mà sẽ có chuyện gì xảy ra.
Trong lúc phòng khách đang lộn xộn bừa bãi, Dương Dương đã kéo lấy bàn tay lớn đi vào bên trong rồi.
“Thầy Lạc, những ngày này thầy đi đâu vậy? Sao đột nhiên hôm nay mới nhớ đến thăm em?”
Lạc Hàn đối với Dương Dương mà nói, sự ảnh hưởng so với Vân Chi Lâm không hề ít hơn. Thậm chí trong lòng của Dương Dương, anh càng có vị trí.
Đó chỉ là một đoạn thời gian ngắn ngủi ở bên nhau mà đúc kết được. Hơn nữa trong thời gian này, Lạc Hàn vừa đóng vai là một người thầy cũng là một người bạn.
Anh dạy cho cậu kiến thức đồng thời cũng dạy cho cậu biết thêm những thứ mà cậu thích, cảm thấy hứng thú.
“Mẹ à, mẹ xem ai đến đây…” Dương Dương vui mừng hớn hở lôi kéo Lạc Hàn xuất Bây giờ cửa phòng khách.
Là phúc không phải họa, là họa tránh không được, hơn nữa phải giấu diếm như thế nào mới tốt? Cũng không đến mức phải trốn cả đời chứ. Rồi sẽ có một ngày bị lộ tẩy, huống hồ bản thân cũng ý thức được việc mình làm đúng là đã không để ý đến suy nghĩ của mọi người.
Bí mật kết hôn lại không nói cho cha mẹ, đã là không hiểu lễ độ. Nếu còn giấu diếm thêm việc đang có đứa nhỏ thì quả thật là tệ đến mức không thể tệ hơn nữa.