Mục lục
Nhiệm Vụ Sinh Đẻ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói với Hình Uy: “Còn ngây ra đó làm gì, còn không đưa về.”

“Dạ được ông chủ.” Hình Uy vội gật đầu.

Anh ta và y tá đẩy chiếc giường đẩy đến bên cạnh Dương Dương, rất cẩn thận di chuyển cậu nhóc lên giường đẩy rồi đẩy cậu nhóc ra khỏi phòng y tế.

Tranh luận vừa rồi của Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện, Vân Chi Lâm cũng không thể mở miệng, dù sao đó là chuyện của hai người họ.

Anh ta nhìn thấy Hình Uy đưa Dương Dương ra ngoài rồi, anh ta cũng cảm thấy ở lại đây giống như cái bóng đèn vậy.

“Hạnh Nguyên, anh ở trong xe đợi em.” Nói rồi cũng xoay người rời khỏi.

Người không liên quan đều mượn cớ đi ra ngoài, lúc này trong phòng y tế chỉ vào lại Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên.

Bầu không khí trong nháy mắt giống như bị đông cứng lại.

“Em sao lại đến đây?” Trong đôi mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên của Bắc Minh Thiện tràn ngập sự phức tạp.

“Anh là người bận rộn, cô chủ nhiệm của Dương Dương gọi cho anh mấy lần cũng không có ai nghe. Cho nên gọi điện cho tôi. Mặc dù dựa theo thỏa thuận của chúng ta, Dương Dương thuộc về anh. Nhưng tôi dù sao cũng là mẹ của nó, đương nhiên phải qua đây xem nó ra sao.” Những lời Cố Hạnh Nguyên nói đều là lời trong lòng, nhưng trong ngữ khí lại có hơi chế nhạo đối với Bắc Minh Thiện.

Anh là một người ba, khi con cần giúp đỡ nhất lại không có kịp thời xuất hiện, đây là sự thất trách của anh.

“Lúc đó tôi đang họp, cho nên điện thoại không có mang theo người...” Trong lòng Bắc Minh Thiện cũng hiểu sự chỉ trích của Cố Hạnh Nguyên, nhưng anh lúc đó quả thật đang làm việc.

“Ha,” Cố Hạnh Nguyên cười lạnh chế giễu: “Tôi ngược lại muốn hỏi thử anh, sự nghiệp và con, rốt cuộc bên nào mới là thứ anh coi trọng nhất. Nếu như nói là sự nghiệp, đứa trẻ đó chẳng qua chỉ là một chiếc bàn đạp trong sự nghiệp của anh mà thôi. Vậy tại sao sau khi cái gì cũng có còn muốn túm bọn trẻ không buông? Lẽ nào muốn khiến tụi nhỏ đi theo con đường của anh năm đó, anh mới sẽ cảm thấy có ý nghĩa phải không?”

Bắc Minh Thiện bị Cố Hạnh Nguyên nói mà có hơi á khẩu không nói lên lời, nói thật lòng, anh đối với Bắc Minh Thị chẳng qua chỉ là dùng sự cố gắng trong công việc để tưởng niệm ba.

Bởi vì Đế quốc Bắc Minh Thị là ba một tay xây dựng lên, anh đã từng ở trước bia mộ của ba thề rằng không thể để Bắc Minh Thị bị hủy hoại trong tay của mình.

Đối với hai đứa trẻ Trình Trình và Dương Dương, Bắc Minh Thiện cũng không phải không muốn làm tròn nghĩa vụ của một người ba, không muốn để chúng lặp lại sai lầm lúc nhỏ của mình.

Hôm nay Cố Hạnh Nguyên ném vấn đề rốt cuộc quan tâm sự nghiệp hay quan tâm con cái cho Bắc Minh Thiện, cũng khiến anh phải suy nghĩ.

Sau đó, trong phòng y tế là một khoảng yên tĩnh.

Cố Hạnh Nguyên nhìn bộ dạng trầm mặc nói không lên lời này của Bắc Minh Thiện thì tức giận.

Cô không thích nhất ở Bắc Minh Thiện chính là một điểm này, mặc kệ có suy nghĩ gì cũng phải nói một tiếng, không thể giống như con chó chết một lời cũng không nói.

Bỏ đi, câu hỏi này thật ra Cố Hạnh Nguyện từ trong biểu hiện của anh dường như cũng tìm được đáp án rồi.

Lúc này, cô thật sự cảm thấy bi thương thay cho Dương Dương và Trình Trình, sao lại có một người ba như thế.

Cố Hạnh Nguyên cũng không muốn nghĩ sâu vào chủ đề trông có hơi nặng nề này nữa.

“Tôi nghe nói Phỉ Nhi mất tích rồi, bây giờ có tin tức của cô ta chưa?”

“Tôi kêu Hình Uy phái người đi ra ngoài tìm rồi, còn khi nào có thể tìm cô ta trở về, tôi cảm thấy đã không còn quan trọng nữa. Chỉ cần nghĩ chuyện cô ta làm sau lưng tôi, tôi thật sự không muốn quan tâm chuyện của cô ta nữa rồi.” Trên mặt của Bắc Minh Thiện lộ ra một tia mệt mỏi và bất lực.

Cố Hạnh Nguyên nghe thấy trong lời có ý của anh, nhưng nghĩ đến lúc đó Phỉ Nhi làm chứng ở trên tòa thì cô đã hiểu Bắc Minh Thiện rốt cuộc đang chỉ điều gì.

“Phỉ Nhi làm như thế có sai, nhưng cô ta chẳng qua chỉ xuất phát từ lòng tốt không phải sao, cho nên mới bị người xấu lợi dụng.”

Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên, trong đôi mắt lạnh lùng đó phản chiếu gương mặt xinh đẹp của cô: “Em còn vào lúc này nói tốt thay cho cô ta sao? Cô ta không chỉ một lần ở trước mặt dì Tâm nói xấu về em, nếu như em không tin có thể hỏi thử Dương, thằng bé biết rõ nhất.”

Cố Hạnh Nguyên khẽ gật đầu: “Phỉ Nhi ở trước mặt bà Bắc Minh nói xấu tôi, làm một người phụ nữ tôi hiểu tâm lý của cô ta. Còn nguyên do chỉ có thể tìm trên người của anh.” Nói rồi không khỏi lườm Bắc Minh Thiện.

“Tôi? Tôi làm gì cô ta, cho cô ta ăn ngon mặc đẹp đối xử tốt. Chẳng qua chỉ là cô ta quá không biết đủ, vậy mà...” Bắc Minh Thiện nói đến đây, răng của anh cắn chặt lại, không tiếp tục nói nữa.

“Tôi biết, sự qua đời của ông Bắc Minh, Phỉ Nhi cũng góp phần thêm dầu vào lửa, nhưng cô đã cứu Dương Dương và Trình Trình...”

“Được rồi!” Còn không đợi Cố Hạnh Nguyên nói xong thì đã bị Bắc Minh Thiện cắt ngang.

Con ngươi của anh lúc này đã trở nên đỏ ngầu, khủng bố khiến Cố Hạnh Nguyên có hơi kinh ngạc.

“Không cần ở trước mặt tôi nói tốt cho cô ta nữa, Hạnh Nguyên em thật sự quá đơn thuần rồi, hoặc nói là quá ngốc rồi. Cô ta tùy tiện nói vài câu thì em có thể tin là thật, thậm chí còn coi cô ta là ân nhân cứu các con, cuối cùng có một ngày em sẽ phát hiện chuyện bây giờ em làm là một chuyện sai lầm đến cỡ nào.” Bắc Minh Thiện sau khi cáu kỉnh nhìn Cố Hạnh Nguyên vài giây, bỗng xoay người đi ra khỏi cửa phòng y tế.

Khoảnh khắc kéo cửa ra anh dừng lại: “Khoảng thời này tôi sẽ hơi bận, không có thời gian rảnh chăm sóc con, nếu như em có thời gian thì xin em hãy chăm sóc nó nhiều hơn.”

“Cạch...”

Cửa của phòng y tế bị Bắc Minh Thiện nặng nề đóng lại, cùng lúc đó, cơ thể của Cố Hạnh Nguyên cũng theo đó mà hơi run.

Cô ngây ngốc đứng ở trong phòng y tế một mình, mỗi câu mà Bắc Minh Thiện nói không ngừng văng vẳng bên tai của cô.

Bắc Minh Thiện từ khi thua kiện, đây là chuyện anh có hơi không ngờ tới. Đồng thời, anh cũng bắt đầu đánh giá lại năng lực của Đường Thiên Trạch.

Có điều may mà bên phía Bắc Minh Diệc Long luôn rất bình lặng, không có gây ra chuyện gì cả.

Công trình của tập đoàn Gia Mậu đang thuận lợi tiến hành.

Nhưng đối với Bắc Minh Thiện mà nói, anh bây giờ phải nâng cao 200% tinh thần. Nhìn sự yên lặng bề ngoài, nhưng ở dưới sự yên tĩnh đó đã là lớp sóng ngầm cuồn cuộn.

Dương Dương thoải mái nằm ở trên giường, một chân được cố định lại.

Không cần đi học, tâm trạng của cậu nhóc rất tốt, có một loại cảm giác trong họa được phúc.

Có điều vì để không ảnh hưởng đến tiến độ học tập của cậu nhóc, thời gian phụ đạo mấy tiếng một ngày của Lạc Hàn điều chỉnh thành cả ngày.

Thời gian phụ đạo dài, nhưng Dương Dương lại không có cảm thấy chán ghét, hơn nữa có thể nói là vui mừng không thôi.

Lần này Dương Dương bị thương đã khiến Cố Hạnh Nguyên bận bịu thêm vài phần.

Sau khi trận chiến với luật sư Âu Dương của Bắc Minh Thị, danh tiếng của cô ở trong giới luật sư bỗng bay lên.

Thậm chí có rất nhiều người trong ngành đều dùng ‘ngựa đen’ để hình dung về cô.

Văn phòng luật sư Chi Lâm cũng vì có Cố Hạnh Nguyên, việc làm ăn cũng tốt hơn trước mấy lần.

Công việc của mỗi một luật sư cũng bận rộn không ngớt.

Nhất là đống vụ kiện ở trước mặt Cố Hạnh Nguyên, nhiều đến mức khiến cô phải nhíu mày.

Đối diện với sự đánh giá cao và tán thưởng của người bên ngoài đối với mình, Cố Hạnh Nguyên lại không có vui vẻ gì.

Trong lòng cô hiểu rất rõ, vụ kiện đó chẳng qua chỉ là mình mèo mù vớ cá rán mà thôi.

Rất nhiều vụ kiện liên quan đến thù hận, đều bị cô từ chối.

Nhìn thấy đồ ăn đến miệng thì bay mất, Vân Chi Lâm lại không có nửa điểm tức giận.

Anh còn tương đối hiểu cách nghĩ lúc này của Cố Hạnh Nguyên, vì để cô nhanh chóng trưởng thành, Vân Chi Lâm dứt khoát hợp nhất vụ kiện của mình với cô lại, về sau bọn họ cùng nhau nghiên cứu tình tiết vụ kiện, cùng nhau lên tòa.

Trừ lúc công việc bận rộn, thời gian rảnh rỗi cô còn phải chạy đôn chạy đáo.

Mỗi ngày vừa phải đến bệnh viện ở cùng với mẹ một lúc, vừa phải đến nhà tổ của nhà Bắc Minh chăm sóc Dương Dương.

Khi Cố Hạnh Nguyên lần nữa xuất hiện ở nhà tổ của nhà Bắc Minh, Giang Tuệ Tâm thật sự hận không thể gọi người đuổi cô ra ngoài.

Còn nguyên nhân, đó còn không phải vì cô, vụ kiện của Bắc Minh Thiện mới thua hay sao.

Hơn nữa bà ta ở trong nhà không phải không biết chuyện bên ngoài, liên kết lại, hai vụ kiện của Bắc Minh Thiên đều là vì cô mới thua.

Giang Tuệ Tâm nghiễm nhiên coi Cố Hạnh Nguyên là sao chổi của nhà họ Bắc Minh.

Đối mặt với sắc mặt không tốt của Giang Tuệ Tâm, Cố Hạnh Nguyên trước đây còn có thể ngoảnh mặt làm ngơ với bà ta, thậm chí còn không thay đổi sắc mặt.

Nhưng sau khi cô biết mẹ và Giang Tuệ Tâm là chị em có quan hệ tốt, thái độ của cô đối với Giang Tuệ Tâm bắt đầu từ từ thay đổi.

Mà chuyển biến như này cũng khiến Giang Tuệ Tâm cũng cảm thấy có hơi sửng sốt.

Mãi đến một ngày, Cố Hạnh Nguyên từ trong phòng ngủ của Dương Dương đi ra, khi chuẩn bị trở về, vừa hay đụng phải Giang Tuệ Tâm ở trong đại sảnh xem TV.

Muốn bắt đầu bắt chuyện với Giang Tuệ Tâm, điều này khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có hơi gượng, dù sao giữa bọn họ vẫn là nước lửa đối lập.

Sau khi đấu tranh suy nghĩ một phen, cô vẫn quyết định để Giang Tuệ Tâm xem thử bức ảnh mà mẹ cô cất giấu đó.

“Bà Bắc Minh, tôi nghe nói khi bà còn trẻ khiêu vũ rất đẹp, không những thế khi đó còn là ngôi sao có tiếng tăm.”

Cố Hạnh Nguyên vừa dứt lời, Giang Tuệ Tâm không khỏi sững người.

Từ sau khi bà ta rời khỏi thành phố S, gả cho Bắc Minh Chính, vì danh tiếng của mình và mặt mũi của nhà Bắc Minh, bà ta cũng không nhắc tới những chuyện trước đây của mình với người khác, thậm chí ngay cả con trai bảo bối của mình – Bắc Minh Đông, bà ta cũng không có nói cho anh ta.

Hiện nay thân thế của bà ta lại bị Cố Hạnh Nguyên nói ra thì không khỏi khiến bà ta rất kinh ngạc.

Nhưng không hổ là gừng càng già càng cay, trong lòng bà ta tuy đã dậy sóng, nhưng trên mặt lại không có lộ ra một chút thay đổi gì.

Bà ta ngoảnh đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên khẽ mỉm cười: “Cô Cố, tôi không biết cô đang nói gì. Tôi luôn cùng ông nhà sống ở đây, phim tôi ngược lại thích xem, chỉ có điều khiêu vũ... tôi nghĩ cô tìm nhầm người rồi.”

Đối diện với lời phủ nhận của Giang Tuệ Tâm, Cố Hạnh Nguyên đương nhiên không tin lời bà ta nói rồi.

Bởi vì trong tay cô có bức ảnh mà mẹ năm đó giữ lại làm chứng.

Cố Hạnh Nguyên đi đến bên cạnh Giang Tuệ Tâm, từ trong túi lấy ra bức ảnh đó.

Vì bảo vệ bức ảnh, Cố Hạnh Nguyên còn đặc biệt đến quán chuyên rửa ảnh, làm sạch, sau đó ép dẻo lại.

Cô đung đưa bức ảnh ở trước mắt của Giang Tuệ Tâm, sau đó chỉ vào dáng vẻ khi bà ta còn trẻ: “Bà Bắc Minh, lẽ nào người trong bức ảnh này không phải là bà sao?”

Giang Tuệ Tâm sau khi nhìn thấy bức ảnh này, sắc mặt không khỏi hơi thay đổi.

Cũng đã qua hơn 20 năm rồi, khi bà ta nhìn thấy bức ảnh này, bà ta thậm chí còn có thể nhớ lại những ký ức đọng lại trong đầu của bà ta về khoảng thời gian đó.

Quá khứ bà ta cũng có một bức ảnh giống hệt thế này, nhưng bà ta vì để từ biệt hoàn toàn quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới với Bắc Minh Chính, không tiếc đốt bức ảnh đó của mình đi.

Bà ta đưa tay cầm lấy bức ảnh trong tay Cố Hạnh Nguyên, bàn tay già nua hơi run lên vuốt ve bản thân trong bức ảnh.

Những thăng trầm cuộc sống, thời thanh xuân đã trôi qua, cùng sự khao khát đối với tương lai tốt đẹp.

Bản thân hiện nay đã là một người già rồi.

Sự thay đổi như vậy, bà ta sao có thể không có hơi cảm khái chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK